Chương 3: Thiên Nhất Thần Thủy.
Tác giả: Cổ Long
Dịch giả: Nhóm dịch Thiên Ba Phủ
Biên tập: No Mercy
Sở Lưu Hương nói:
“Cho nên hắn mới làm như vậy, để người khác đều cho rằng năm người này tự giết
hại lẫn nhau, hơn nữa đều đã chết sạch, như vậy thì môn nhân đệ tử của họ có muốn
báo thù cũng không được, còn tra cái gì nữa?”
Lý Hồng Tụ khẽ thở dài: “Nhưng hắn lại không nghĩ tới
trên đời này vẫn còn có người đặc biệt thích xen vào việc của người khác.”
Sở Lưu Hương cười nói: “Hắn thật sự không nghĩ tới.”
Lý Hồng Tụ nói: “Nhưng rốt cuộc thì hắn là ai, ai cũng đều
có thể là hắn… Bây giờ thì tất cả manh mối đều không còn, nếu huynh muốn tra
thì chẳng phải thật sự giống như mò kim đáy biển sao?”
Sở Lưu Hương nói: “Không sai.”
Cả người đột nhiên bay lên, nhảy xuống biển.
Lý Hồng Tụ la lên hỏi: “Huynh muốn làm gì?”
Sở Lưu Hương cười nói: “Đi mò kim.”
Chỉ nghe “ùm” một tiếng, cả người của chàng đã như một
con cá biến mất trong nước biển. Nước biển bị ánh mặt trời chiếu xuống thành
màu vàng cam, thậm chí chẳng văng một chút bọt nước nào.
Lý Hồng Tụ dậm chân nói: “Dung tỷ, tỷ…. Tỷ cũng không quản
huynh ấy.”
Tô Dung Dung buồn bã nói: “Trên đời này, ai có thể quản được
huynh ấy?”
Dung Dung tìm một tấm vải bạt lớn rồi trùm lên năm cổ thi
thể.
Lúc này Tống Điềm Nhi mới dám đi tới.
Tay phải nàng cầm một cây đèn nhỏ được chế tác tinh xảo,
tay trái thì cầm một giỏ trái cây.
Ánh sao dần dần hiện lên, mặt biển lấp lánh giống như một
tấm lụa, các nàng thoải mái ngồi trong từng cơn gió biển nhẹ mát, thế nhưng
trong lòng tuyệt không cảm thấy thoải mái.
Có năm cổ thi thể xa lạ ở bên cạnh, không ai có thể cảm
thấy thoải mái được.
Sở Lưu Hương đã đi khá lâu, xa xa trên mặt biển, có đốm
đèn trên thuyền chài, giống như ánh sao sáng trên biển, Lý Hồng Tụ cười khẽ,
nói: “Ta chỉ mong huynh ấy bị người ta tưởng là cá rồi bắt đi luôn cho rồi.”
Tống Điềm Nhi cười hì hì nói: “Nếu có người tưởng huynh ấy là cá rồi bắt đi
thì người đó nhất định là ca ca của tỷ.”
Lý Hồng Tụ trừng mắt, nói: “Có một chuyện rất kỳ quái, ta
rốt cuộc vẫn không hiểu, tiếng Tô Châu nói lên dễ nghe là thế, Dung tỷ không chịu
nói, tiếng Quảng Đông như chim hót lại có người cứ thích nói cho bằng được. “
Tống Điềm Nhi giả làm mặt quỷ, cười nói: “Ta biết rõ tỷ
không thích nghe, cho nên lại càng muốn nói, cho tỷ tức chết luôn.”
Lời còn chưa dứt, nàng đột nhiên nhảy dựng lên, vừa nhảy
vừa la, một thứ đột nhiên rớt ra khỏi tay áo của nàng, thì ra là một con cá.
Lý Hồng Tụ vỗ tay cười to nói: “Hay lắm, hay lắm, rốt cuộc
cũng có người trút giận thay ta!”
Chỉ thấy Sở Lưu Hương chẳng biết từ lúc nào đã mỉm cười đứng
đó, tay trái cầm lấy một con cá, trong tay phải vốn cũng có một con cá, nhưng đã
rớt vào trong cổ áo của Tống Điềm Nhi.
Khuôn mặt của Tống Điềm Nhi bị dọa thành trắng không còn
chút máu, chậm chân đi tới nhéo chàng.
Sở Lưu Hương cười nói: “Vừa nãy ta gặp được một người muội
muốn gặp nhất, muội nhéo ta thì ta sẽ không nói.”
Bàn tay vốn định nhéo của Tống Điềm Nhi lại chuyển thành
ôm cổ chàng, nói: “Người đó là ai?”
Sở Lưu Hương nháy mắt, ánh mắt của chàng giống như ánh
sao trên biển.
Chàng cười hì hì hỏi ngược lại: “Muội muốn gặp nhất là
ai? Thiên hạ hôm nay, ai đánh đàn giỏi nhất? Ai vẽ tranh đẹp nhất? Thơ của ai
khiến người ta mất hồn nhất? Người nào làm món chay ngon nhất thiên hạ?”
Chàng còn chưa dứt lời thì Lý Hồng Tụ đã vỗ tay nói: “Ta
biết rồi, người huynh nói là Diệu Tăng Vô Hoa.”
Tống Điềm Nhi giữ chặt cánh tay của Sở Lưu Hương, hỏi: “Huynh
thật sự nhìn thấy hắn sao? Hắn đang ở đâu?”
Sở Lưu Hương cười, trả lời: “Hắn ngồi một mình ở trên
thuyền, hình như là đang đọc kinh hay làm thơ gì đó, ta đột nhiên trồi lên khỏi
mặt nước, chỉ tiếc là các muội không nhìn thấy được sắc mặt của hắn lúc đó.”
Tống Điềm Nhi hỏi: “Huynh quen hắn?”
Sở Lưu Hương nói: “Ta chỉ gặp qua hắn ba lần. Lần đầu
tiên, ta cùng hắn uống rượu đến ba ngày ba đêm, lần thứ hai, ta cùng hắn đánh cờ
đến năm ngày năm đêm, lần thứ ba ta và hắn bàn về Phật pháp bảy ngày bảy đêm.”
Sở Lưu Hương cười nói tiếp: “Bàn về Phật pháp thì ta tự
nhiên không nói lại hắn, nhưng uống rượu thì hắn lại không hơn được ta.”
Lý Hồng Tụ không nhịn được, hỏi: “Còn đánh cờ?”
Sở Lưu Hương thở dài, nói: “Ta bảo hòa, nhưng tên hòa thượng
này hết lần này tới lần khác đều không
chịu.”
Lý Hồng Tụ cười khanh khách, nói: “Huynh ngoại trừ uống
rượu và đánh nhau ra, chỉ sợ là cái gì cũng không bằng người ta.”
Sở Lưu Hương nghiêm mặt nói: “Nói bậy, ít nhất thì ăn cơm
ta cũng ăn được nhiều hơn hắn.”
Lý Hồng Tụ cười tới mức gập người lại.
Tống Điềm Nhi kéo ống tay áo của hắn, nói: “Sao huynh
không mời hắn tới đây ngồi một chút?”
Sở Lưu Hương nói: “Hắn vốn cũng muốn tới, nhưng ta vừa
nói với hắn ở đây có mấy cô gái muốn gặp hắn thì hắn liền chạy nhanh như thỏ.”
Tống Điềm Nhi dẫu môi, nói: “Đã là hòa thượng mà lại sợ nữ
tử là sao?”
Sở Lưu Hương cười nói: “Cũng bởi vì là hòa thượng nên mới
sợ, nếu hắn không phải là hòa thượng thì đã không sợ.”
Lý Hồng Tụ cười duyên, nói: “Nếu hắn không phải hòa thượng
thì ta bảo đảm hắn chạy tới đây còn nhanh hơn cả thỏ.”
Tô Dung Dung khẽ cười rồi nói: “Ta nghe nói người này là
danh sĩ trong phật môn, chẳng những thi, từ, họa, thư, đều vô cùng tuyệt diệu,
hơn nữa võ công cũng có thể coi là cao thủ.”
Sở Lưu Hương nói: “Đâu chỉ là cao thủ, quả thực có thể
nói là đệ nhất cao tài trong hàng đệ tử Thiếu Lâm. Chỉ tiếc là hắn… hắn thật sự
quá thông minh, biết được quá nhiều chuyện, danh tiếng cũng quá lớn, lúc Thiên
Hồ đại sư của Thiếu Lâm sắc lập chưởng môn tương lai lại chọn ra một người mọi
mặt đều kém hắn rất nhiều.”
Lý Hồng Tụ nói: “Người như hắn chắc sẽ không để ý tới những
chuyện như vậy.”
Sở Lưu Hương vỗ tay nói: “Không ngờ Lý Hồng Tụ lại là hồng
nhan tri kỷ của Vô Hoa.”
Tô Dung Dung nói: “Hắn tự nhiên sẽ không có chút quan hệ
gì với chuyện này, huynh còn nhìn thấy ai khác nữa không?”
Sở Lưu Hương nói: “Những thi thể này đều trôi tới từ phía
Đông, mỗi một chiếc thuyền ở phía Đông ta đều đã xem ra, ngoại trừ Vô Hoa ra
thì chỉ có một chiếc thuyền của người trong võ lâm.”
Tô Dung Dung: “Người nào thế?”
Sở Lưu Hương nói: “Trên chiếc thuyền đó là Cái Bang tứ đại
hộ pháp, tứ đại trưởng lão, cùng với tân bang chủ của bọn họ, muội cũng biết là
Nhâm lão bang chủ đã qua đời vào năm ngoái, ngươi thử đoán xem tân bang chủ đó
là ai?”
Tô
Dung Dung hỏi: “Ai vậy?”
Sở
Lưu Hương cười, nói: “Muội nghĩ thêm chút nữa đi, hắn là bằng hữu của ta, tửu
lượng không kém gì ta, lượng cơm ăn cũng bằng ta, còn từng vẽ cho muội một bức
họa.”
Tô Dung Dung cười, nói: “Thì ra là hắn.”
Tô Dung Dung thản nhiên nói: “Hắn thế mà lại trở thành
bang chủ Cái bang, có thể thấy giang hồ ngày nay đã thay đổi rồi, không hề dùng
lão luyện thành thục làm đầu, cũng không phân tuổi lớn nhỏ nữa, đã bắt đầu chú
trọng văn tài của người khác, đúng là chuyện đáng mừng.”
Lý Hồng Tụ nói: “Nam Cung Linh tự nhiên cũng sẽ không có
bất kỳ quan hệ gì với chuyện này, cho nên….”
Sở Lưu Hương cười khổ, nói: “Cho nên ta cũng không biết
phải thế nào nữa.”
Tô Dung Dung dịu dàng nói: “Tốt nhất là huynh đừng biết gì
cảm ta cũng không muốn quản mấy chuyện thế này nhiều.”
Sở Lưu Hương nhìn chằm chằm vào tấm bải bạt, nói: “Mọi người
nghĩ lại xem, năm người này có điểm chung gì hay không, ví dụ như…”
Lý Hồng Tụ nói: “Ví dụ như nói bọn họ đều là người.”
Sở Lưu Hương cười khổ nói: “Ngoài trừ điểm này ra thì có
còn điểm nào khác nữa không? Muội nghĩ tiếp xem.”
Tô Dung Dung thong thả đứng lên, nói: “Mọi người muốn nghĩ
thì xuống khoang thuyền mà nghĩ, ta đi pha một bình trà đậm cho mọi người, mọi
người có nghĩ cả đêm cũng không sao. Nhưng không ai được ngồi ở đây hóng gió.”
Khoang thuyền được kiến tạo tinh xảo mà hoa lệ, tuyệt
không có bất kỳ chỗ nào lãng phí, cũng không có bất kỳ thứ gì khiến người ta nhìn
không vừa mắt.
Đi xuống bậc thang, là gian phòng khách tinh xảo, ánh đèn
chậm rãi chiếu xuống, trong khoang thuyền tối đen dần dần có ánh sáng. Sở Lưu Hương
đang đi ở phía trước đột nhiên dừng lại, giống như đột nhiên trở thành một cây
đinh bị đóng dính trên sàn vậy, rốt cuộc không động đậy gì cả. Trong khoang
thuyền cư nhiên lại có người, còn là nữ nhân?
Chỉ thấy nàng đưa lưng về phía cửa, ngồi trên cái ghế mà
thường ngày Sở Lưu Hương thích ngồi nhất, nhìn từ phía sau chỉ thấy được một
búi tóc vấn thật cao cùng một cánh tay, là một cánh tay tuyệt mỹ.
Giờ phút này cánh tay đó đang cầm một cái chén, trong
chén chính là rượu mà thường ngày Sở Lưu Hương thích uống nhất, nàng lại chẳng
khách khí chút nào.
Bốn người Sở Lưu Hương, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm
Nhi đều giật mình đứng yên, miệng há to, chẳng thốt lên được nửa lời.
Cô gái này vào lúc nào, bọn họ hoàn toàn không hay biết.
Có lẽ là nàng đi vào lúc Sở Lưu Hương nhảy xuống biển,
nhưng khó thể qua mặt ba người Tống Điềm Nhi, Tô Dung Dung và Lý Hồng Tụ, bản lĩnh
đúng là không nhỏ chút nào.
Chỉ nghe một giọng nói lạnh lùng nhưng rất êm tai chậm rãi
nói: “Vào đi, ngươi là Đạo Soái Sở Lưu Hương?”
Sở Lưu Hương nói: “Không sai, nhưng hình như tại hạ đi nhầm
cửa rồi thì phải?”
Nữ nhân kia lạnh lùng nói: “Ngươi không đi sai, đây là chỗ
của ngươi.”
Sở Lưu Hương cười nói: “Nếu đã là chỗ của ta thì sao cô nương
lại ngồi ở đây?”
Nàng kia đáp: “Vì ta cao hứng.”
Sở Lưu Hương cười to, nói: “Lý do không sai, thật sự
không sai.”
Nàng kia nói: “Ngoài ra, ta còn nghe nói Sở Lưu Hương sẽ
không cự tuyệt nữ tử tới tìm.”
Nàng
đột nhiên xoay người nhìn
về phía Sở Lưu Hương. Ánh đèn
liền chiếu lên mặt nàng.
Nếu nói trên đời có gương mặt nào của nữ tử có thể khiến
nam nhân ngừng hô hấp vậy thì đó chính là mặt của nữ tử này, nếu trên đời này
có một loại nữ tử nào có sóng mắt có thể khiến cho tim của nam nhân ngừng đập
thì đó chính là sóng mắt của nữ tử này, hiện tại, sóng mắt này lại đang chăm
chú nhìn Sở Lưu
Hương. Nàng ung dung nói: “Bây giờ thì lý do này đã đủ chưa?”
Sở Lưu Hương ấp úng nói: “Không tệ, lý do này đột nhiên lại trở nên rất
tốt, thật sự rất tốt!”
Ánh mắt của chàng rốt cuộc có thể dời khỏi gương mặt của
nữ tử này, mới phát hiện nàng ta mặc chính là trường bào bằng lụa trắng mỏng,
phát hiện bên hông nàng ta có thắt một sợi tơ bằng bạc.
Nàng kia chậm rãi nói: “Bây giờ thì chắc ngươi đã biết ta
từ đâu tới.”
Sở Lưu Hương thở dài: “Ta mong là mình không biết.”
Nàng kia hỏi: "Tại sao?"
Sở Lưu Hương nói: “Nếu trên đời này có nữ hài tử mà ta
không muốn dây dưa thì đó chính là môn hạ của Thần Thủy Cung.”
Nàng đột nhiên đứng lên, xoay người, lấy một cái bình bạc
trên kệ xuống, rót một chén đầy, Sở Lưu Hương đau lòng thở dài, nói: “Ta rất muốn
biết, cô tới nơi này, ngoại trừ uống rượu ra thì còn có chuyện gì khác không?”
Chàng vừa nói, vừa kéo một cái ghế qua, vội vàng ngồi xuống.
Nàng nghiêng đầu, nhìn mặt chàng, nói rành rọt từng chữ: "Ngạo
mạn, vô lễ, lãnh khốc, nhưng
vẫn có một hai điểm có thể khiến các tiểu cô nương mê muội.. bộ dạng của ngươi
quả nhiên chẳng khác lời đồn đại trong truyền thuyết chút nào.”
Sở Lưu Hương nói: “Đa tạ…. nhưng không biết truyền thuyết
đó trên giang hồ có nói tới một chuyện khác của ta hay không?”
Nàng kia nói: “Chuyện gì?”
Sở Lưu Hương nói: “Nếu có nữ tử xa lạ chạy vào khoang
thuyền của ta, ngồi lên ghế của ta, uống rượu của ta, ta thường sẽ ném nàng ta
xuống biển, nhất là loại nữ tử tự cho mình là xinh đẹp, kỳ thật cũng chẳng đẹp
đẽ gì.”
Chàng thoải mái duỗi thẳng chân, chuẩn bị thường thức bộ
dạng tức giận của nữ tử này.
Nữ tử này quả nhiên mặt mũi trắng bệch, tay run rẩy.
Lý Hồng Tụ vội đi tới, nhẹ nhàng lấy cái chén vàng trong
tay của nàng ta ra, mỉm cười nói: “Nếu cô nương đã muốn ném chén, để ta đi đổi
lấy chén sắt.”
Sắc mặt của nàng kia hết xanh lại trắng, trắng rồi lại hồng,
nét mặt đột nhiên lại giãn ra, mỉm cười nói:
“Được lắm, các ngươi đều rất thú vị,
nhưng bây giờ đã hết thời gian cười nói rồi.”
Sở Lưu Hương nói: “Cô chuẩn bị khóc sao?”
Nữ tử kia lạnh lùng nói: “Nếu ngươi không trả vật kia cho
ta thì chỉ sợ là ngay cả muốn khóc cũng khóc không được.”
Sở Lưu Hương nói: “Trả cho cô? Ta mượn cô cái gì sao?"
Nữ tử kia nói: “Ngươi không mượn, đương nhiên là
không hề mượn, người trong thiên hạ đều biết, Sở Lưu Hương chưa bao giờ mượn bất
kỳ thứ gì trước ai cả.”
Nữ tử cười lạnh một tiếng: “Ngươi chỉ trộm.”
Sở Lưu Hương cau mày: “Trộm? Ta trộm cái gì của cô?”
Nữ tử kia nói: “Thiên Nhất Thần Thủy!”
Sở Lưu Hương đột nhiên tròn mắt, thất thanh nói: “Cô nói
cái gì?”
Nữ tử kia gằn từng chữ: “Thiên —— nhất —— thần —— thủy.”
Sở Lưu Hương thoáng kinh ngạc, nói: “Cô nói là Thiên Nhất
Thần Thủy trong cung của các người đã bị trộm mất?”
Nữ tử kia nói: “Ta từ ngàn dặm xa xôi tới đây chẳng lẽ chỉ
là để nói giỡn với ngươi?”
Trong mắt của Sở Lưu Hương phát ra một tia quang mang vui
mừng, lẩm bẩm nói: “Hay lắm, hay lắm, mọi chuyện càng trở nên thú vị hơn rồi, lại
không biết Thiên Nhất Thần Thủy của các người bị trộm bao nhiêu?”
Nữ tử kia lạnh lùng nói: “Không nhiều lắm, bất quá có vài
giọt, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để khiến ba mươi võ lâm cao thủ đồng loạt chết
không minh bạch, nếu như dùng đúng cách mà nói thì là ba mươi bảy người.”
Tô Dung Dung nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: “Cô cho rằng
là do hắn trộm sao?”
Nữ tử kia cười, nói: “Ngoại trừ Đạo Soái Sở Lưu Hương ra
thì còn ai có thể trộm đi thứ gì trong Thần
Thủy Cung?”
Sở Lưu Hương mỉm cười, nói: “Đều là mọi người quá khen, đã
nói như vậy thì nếu ta nói là ta không làm việc này, cô chắc chắn là không chịu
tin rồi.”
Nữ tử kia nói: “Ngươi có thể khiến ta tin hay không?”
Sở Lưu Hương nói: “Có lẽ.. có lẽ có thể được.”
Chàng đột nhiên đứng lên, kéo lấy tay của nữ tử kia, nói:
“Ít nhất, trước tiên cô phải để ta dắt cô đi xem thứ này, ta dám cam đoan nó rất
thú vị…. phi thường phi thường thú vị.”
Nữ tử bạch y lạnh lùng kia cũng không biết tại sao, cư
nhiên cứ thế bị kéo ra bên ngoài.
Tô Dung Dung thở dài: “Nếu huynh ấy muốn kéo tay của một
nữ hài tử thì chỉ sợ là không ai có thể cự tuyệt.”
Tống Điềm Nhi trừng lớn hai mắt, nói: “Nếu môn hạ Thần Thủy
Cung đều là nam nhân thì tốt rồi.”
Lý Hồng Tụ cười nói: “Nữ nhân cũng không sao cả, bất quá
tốt nhất là xấu một chút.”
Tống Điềm Nhi cười khanh khách, nói: “Nếu như có thể xấu
như mẫu dạ xoa là hay biết mấy.”
Vải bạt bị xốc lên.
Thi thể nhìn dưới ánh sao lại càng đáng sợ hơn.
Sở Lưu Hương nói: “Ngươi nhìn nàng trước đi, ngươi chắc
là cũng nhận ra nàng ta chứ?”
Ánh mắt của nữ tử kia chăm chú nhìn vào thi thể thiếu nữ
bị người chém. Mất một bên vai, giống như đang nhìn tảng đá vậy, trên mặt hoàn
toàn không có biểu lộ gì, lạnh lùng nói: “Đây không phải đệ tử môn hạ của Thần
Thủy Cung.”
Sở Lưu Hương rốt cuộc kinh hãi, thất thanh nói: “Không phải
sao?”
Nữ tử kia nói: “Trong đời ta chưa bao giờ thấy qua người
thế này.”
Sở Lưu Hương vuốt mũi, giống như vừa bị người ta đánh thẳng
một quyền vào mặt, cười khổ nói: “Ta vốn cho rằng Thiên Nhất Thần Thủy bị người
trong nội cung của các ngươi lén mang ra, cũng đinh ninh rằng đó là nàng ta,
nhưng bây giờ thì…”
Nữ tử kia lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi còn cảm thấy thú
vị không?”
Sở Lưu Hương lẩm bẩm: “Nếu nữ tử này đã không phải môn hạ
củaThần Thủy Cung thì tại sao phải ăn mặc như vậy, thế này tự nhiên không phải
ý của nàng, mà là hắn đã giả trang thành bộ dạng này cho nàng, khiến người khác
hiểu lầm.”
Nữ tử kia nói: “Hiểu lầm cái gì?”
Sở Lưu Hương nói: “Hắn muốn người khác cho là Trác Mộc Hợp
bị cô gái này hại chết, như vậy thì nàng cũng đã chết trong tay Trát Mộc Hợp, tất
cả mọi chuyện đều có thể chấm dứt, hắn rõ rang không muốn để người khác tiếp tục
truy cứu tiếp chuyện này, vậy nên nữ tử đáng thương này liền trở thành con cừu
lĩnh tội.”
Nữ tử kia ung dung nói: “Nhìn ngươi như vậy thì chắc hẳn
nhất định biết rõ hắn là ai đúng không?”
Sở Lưu Hương thở dài, nói: “Chỉ mong là ta có thể biết được.”