Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Thiên Cung Truyền Kỳ





-Ngữ Yên! Hãy đợi ta!

Lúc tiếng nói đó vang lên, giống như một âm thanh thức tỉnh, đưa ta ra khỏi giấc mộng mà ta chìm đắm bên trong bấy lâu.

Hai tiếng Ngữ Yên làm ta nhớ lại...

Ta họ Thường, tên Ngữ Yên. Nhưng hiện tại, không còn ai gọi ta bằng cái tên ấy. Cái tên ấy đối với ta chỉ giống như một giấc mộng đã qua rồi.

Một giấc mộng khi ta còn là phàm nhân..

* * *

Rất lâu, rất lâu về trước. Khi mà thiên giới và nhân gian còn tiếp cận ở chân trời. Nhân loại chỉ cần ngước đầu lên, có thể thấy các tiên nhân đằng vân giá vũ, thất sắc lung linh huyền ảo biết bao.

Cảnh tượng đó vốn là rất đẹp.

Chỉ tiếc nhân gian và thiên giới quá gần, mười vầng thái dương cùng tỏa sức nóng, gây hại cho nhân gian không biết bao nhiêu mà kể. Lúc ấy, nhân gian chỉ có ban ngày, chẳng biết đến bóng đêm.

Cuộc sống của phàm nhân chúng ta vô cùng khổ sở, cỏ cây hoa lá héo tàn, sông suối ao hồ cạn sạch, thú vật chờ chết la liệt khắp nơi. Cả nhân loại chúng ta cũng sắp chịu không nổi.

Đúng vào lúc ấy, y xuất hiện.

Cung trong tay y tên Xạ Nhật, tiễn trong tay y tên Phá Dương.

Xạ Nhật Thần Cung và Phá Dương Thần Tiễn của y thực lợi hại, chín mũi tên của y phóng lên, chín vầng thái dương rụng xuống.

Dưới ánh sáng của một vầng thái dương duy nhất, vạn vật lại sinh trưởng, ao hồ bắt đầu đầy, sức sống ngập tràn khắp mọi nơi.

Y là cứu tinh của toàn nhân loại, là thần thánh trong mắt mỗi người. Vì vậy, mọi người tôn y làm đế vương, là Xạ Nhật Hậu Đế.

Một nam nhân anh dũng như vậy, vốn là mục tiêu của tất cả thiếu nữ trong thiên hạ. Nhưng những thiếu nữ bình thường vĩnh viễn không cách nào lọt được vào mắt y. Ta lại là ngoại lệ.

Bởi vì nhan sắc của ta quả thật có thể tề danh cùng sự oai dũng của Hậu Đế, cho nên cũng chỉ có ta mới xứng làm nữ nhân của y.

Làm nữ nhân của y, vốn là chuyện đáng tự hào biết bao, đáng kiêu ngạo biết bao.

Đáng tiếc là, Hậu Đế anh dũng vô địch như vậy, không ai ngờ y lại là một bạo quân.

* * *

Từ khi y lên ngôi đến lúc ta trốn chạy khỏi hậu cung của y chỉ có ba năm.

Ba năm không phải là một thời gian dài, nhưng không biết bao gia đình ly tán, bao người phải dùng máu mình tô điểm cho sự uy vũ của y.

Có những lúc ta còn tự hỏi, nếu có thể lựa chọn, sẽ có bao nhiêu người mong sống dưới mười vầng thái dương hơn là ánh sáng từ sự bạo tàn của Hậu Đế.

Vì vậy ta quyết định bỏ trốn.

Chạy đi đâu? Dưới vòm trời này, ai có thể trốn khỏi thần tiễn Xạ Nhật Phá Dương của y?

Nhưng ta vẫn phải đi, vì ta biết một bí mật. Dã tâm của Hậu Đế không đơn giản thống trị nhân gian.

Cửu dương bị y bắn rụng không ngờ lại còn có thể làm nguyên liệu chế tạo một loại linh đan. Y đặt tên là Thông Thiên Đan. Y nói, chỉ cần đủ có Thông Thiên Đan, toàn bộ nhân loại đều có thể phi thăng thành tiên.

Hậu Đế đương nhiên không muốn cho toàn thể nhân loại thành tiên.

Y chỉ muốn bản thân y và Bách Chiến Quân của y phi thăng lên Thiên Giới, muốn đem đội quân bách chiến bách thắng dưới nhân gian của y khiêu chiến Thiên Cung, đem Thiên Cung toàn bộ đặt dưới chân y.

Tham vọng điên cuồng đó của y vĩnh viễn không cách nào thực hiện được. Vì trước khi ta bỏ trốn, đã hủy đi hầu hết Thông Thiên Đan trong lò luyện, lại đốt cháy bí pháp duy nhất có thể chế tạo Thông Thiên Đan, khiến cho tham vọng của y vỡ vụn như chín vầng thái dương năm xưa.

Sự phẫn nộ của Hậu Đế đã đạt tới đỉnh điểm. Y không từ bất cứ giá nào để bắt ta lại.

May mà ta còn lưu một đường lui. Một viên Thông Thiên Đan duy nhất còn sót lại.

Lúc Hậu Đế hạ lệnh thiên hạ truy tung, ta đã phi thăng, trở thành bán tiên trên thiên giới.

* * *

Thiên Đế khi biết được dã tâm của Hậu Đế càng nổi trận lôi đình, liền lệnh cho Thiên Sóai dẫn mười vạn thiên binh thiên tướng xuống trần tiêu diệt Hậu Đế.

Thiên Hậu nương nương vì thông cảm với hoàn cảnh của ta, lại căm hận hành vi tàn bạo của Hậu Đế nên đặc cách cho ta được ở Bế Nguyệt Cung tu luyện đến ngày chính thức trở thành thần tiên, đồng thời ban cho ta cái tên Nguyệt Nương.

Ba tiếng Thường Ngữ Yên đã bị bỏ lại dưới trần gian, trên đời này chỉ còn Nguỵêt Nương. Ta bắt đầu quên đi thân phận phàm nhân, dần dần hòa nhập vào cuộc sống nơi thiên giới.

Những tưởng cuộc sống vô ưu trên thiên giới sẽ làm ta hạnh phúc vui vẻ, sẽ quên đi nỗi đau khổ nơi phàm gian. Nhưng cuộc sống của ta lại bị xáo trộn bởi một người…

* * *

Mọi người đều gọi chàng là Thiên Soái. Trên thiên giới cũng chỉ có mình chàng xứng với chữ Sóai này.

Chàng thống lĩnh mười vạn thiên binh thần tướng, uy phong lẫm lẫm hạ phàm trừng trị tên bạo quân điên cuồng ấy.

Bất quá, đó chỉ là những gì ta nghe kể lại. Ngay cả cái bóng Thiên Sóai ta cũng còn chưa thấy qua.

Ta chỉ biết sau trận chiến ấy, Thiên Soái tuy toàn thắng trở về, có điều chàng cũng thụ thương. Vô luận là ai muốn giết Hậu Đế đều phải trả giá.

Thiên Hậu nương nương sai ta tới chăm sóc cho chàng. Ta cũng rất mong ngóng được gặp người có thể đánh bại Hậu Đế.

Lúc đó ta cũng không biết, giấc mộng bi thương nhất trong đời ta đã bắt đầu...

* * *

Nếu trước đó có người hỏi ta, Thiên Soái trong tưởng tượng của ta là người như thế nào, ta nhất định sẽ trả lời: "Y nhất định phải là người uy vũ hiên ngang, phong thái lẫm liệt, có khí thế của người lãnh đạo thập vạn thiên binh thiên tướng".

Nhưng người đứng trước mặt ta lúc đó, không có chút nào khí thế của một Thiên Sóai. Nếu không phải các thiên nữ dẫn ta đến đây, ta vốn còn tưởng mình đã đến nhầm nơi.

Điểm đầu tiên ta nghĩ tới, chính là..

Chàng không giống tiên nhân chút nào.

Chàng dung mạo bình phàm, trang phục giản dị. Thậm chí so với Hậu Đế, chàng còn "phàm tục" hơn rất nhiều. Nụ cười ấm áp mà thành thực, khiến cho người đối diện như được vây quay bởi ánh dương quang. Dung mạo bình phàm giữa thiên giới đầy vẻ mỹ lệ này, ngựơc lại còn làm cho ta cảm thấy thân thiết vô cùng.

Chàng không giống như các tiên nhân khác, ngoài miệng nói cười, trong lòng lại chỉ có một khối băng lãnh, vô cảm trước thế nhân.

Thiên Soái ăn to nói lớn, dám vui dám buồn không cần giấu diếm.

Thậm chí chàng còn nói với ta, từ rất lâu rồi chàng đã ngưỡng mộ cuộc sống phàm nhân. Thiên cung tuy mỹ lệ, nhưng tiên nhân cao cao tại thượng đã sớm quên mất nhân tình, so với nhân gian dù cuộc sống ngắn ngủi như phù du sớm nở tối tàn nhưng rực rỡ đầy màu sắc và ý vị.

Một người như chàng có thể tồn tại trên thiên giới sao?

Nhưng chính vì chàng là người như vậy, cho nên giữa một tiên nhân luôn muốn trở thành người phàm và một phàm nhân mới phi thăng như ta mới nảy sinh một sự liên hệ vi diệu.

Chúng ta rất mau chóng kết bạn. Ta kể cho chàng cuộc sống dưới trần gian, chàng dẫn ta đi thăm các tiên cảnh trên Thiên Cung.

Nếu không có chuyện đó xảy ra, hai chúng ta có lẽ vẫn sẽ tiếp tục duy trì mối quan hệ như vậy cho tới mãi sau này…


* * *

Không lâu sau đó, Thiên Soái phạm tội, bị giam vào Thiên Lao.

Chàng có xưng huynh gọi đệ với một thạch hầu.

Thạch hầu đó cũng không phải tiên nhân. Nghe nói hắn vốn sinh ra từ ngũ linh thạch, do được hấp thu tinh hoa của trời đất từ thuở khai thiên lập địa.

Hắn bản lĩnh không nhỏ. Nghe nói cả Thiên Đế ngày trước muốn chiêu dụ hắn, thậm chí còn muốn đem chức Phi Thiên Thần Tướng ban tặng cho hắn. Chỉ là đến giờ phút hạ thiên chỉ, Tam Thanh Tiên Quân và Thiên Nhãn Chiến Thần cật lực ngăn cản, cuối cùng mới ban cho y một chức Thiên Mã Giám.

Thạch hầu vốn là hầu tử hoang dã, không biết lớn nhỏ, cứ ngỡ Thiên Mã Giám là đại quan được Thiên Đế coi trọng nên hết sức vui vẻ.

Đáng tiếc là, giấy cũng không gói được lửa. Người tiết lộ cho hắn là Thiên Soái.

Chàng không muốn người bằng hữu mới quen của mình bị lừa dối, không muốn bị khinh khi.  Vì vậy mới khuyên hắn trở về Hoa Quả Sơn, tiếp tục cuộc sống tiêu dao.

Không ngờ sau khi biết được chân tướng sự việc, thạch hầu đó đã làm loạn một trận, trở về Hoa Quả Sơn của y tự xưng thánh.

Thiên Đế cực kỳ phẫn nộ, đem mọi trách nhiệm trút lên đầu Thiên Soái. Chàng bị tống giam vào Thiên Tuyệt Ngục.

Thiên Tuyệt Ngục là nơi nào? Ta cũng không biết nữa.

Ta chỉ biết mọi người nói, trên Thiên Cung này có hai nơi vĩnh viễn không có tiếng cười, cũng không có ánh sáng mặt trời chiếu đến.

Là Lãnh Hằng Cung và Thiên Tuyệt Ngục.

Tiên nhân có sinh mạng vĩnh hằng, nếu vĩnh viễn bị giam trong đó, căn bản không khác nào chịu tội chết. Sự cô độc còn hơn bất kỳ loại độc dược nào, có thể cắn xé tâm linh của con người, khiến con người trở nên yếu đuối nhất. Tiên nhân cũng không ngoại lệ.

Cho dù là tiên nhân, cũng không cách nào chịu được cô độc.

* * *

Ta trốn Thiên Hậu nương nương tới Thiên Tuyệt Ngục thăm chàng.

Thiên Tuỵêt Ngục không khó tìm, càng không khó vào như ta tưởng. Lúc đến đây rồi ta mới biết, tại sao Thiên Tuyệt Ngục là nơi giam giữ tiên nhân có tội, lại không có ai canh gác.

Căn bản nơi đây không cần có người canh gác. Vì người vào đây rồi, vĩnh viễn không có ai có thể thoát ra.

Lúc ta đến thăm chàng, ta mới hiểu được cảm giác ở nơi này. Nơi đây quả thực lạnh lẽo, quả thực quá tối tăm.

Nghĩ không ra tại Thiên Cung tràn đầy ánh hào quang này, vẫn tồn tại mặt trái u ám đầy oán khí thông thiên như thế. Thứ duy nhất sưởi ấm nơi này, chính là nụ cười của chàng.

Chàng bị giam tại nơi sâu nhất trong Thiên Tuyệt Ngục, bị Tỏa Thần Xích phong bế, so với người bình thường còn muốn yếu ớt hơn.

Nhưng chàng cho dù có biến đổi thế nào, ánh mắt nồng ấm thủy chung vẫn không hề biến mất.

Lúc nhìn thấy chàng, cơ hồ nỗi đau của chàng cũng xiết chặt trái tim ta. Ngay lúc đó, ta đã thốt lên ba từ cấm kỵ.

Ta đã nói, ta yêu chàng.

Chàng không trả lời mà lập tức đuổi ta đi.

Thiên Cung tuyệt đối ngăn cấm yêu đương. Những kẻ muốn bàn đến chuyện tình ái ở nơi này đều phải trả giá đắt. Ngưu Lang, Chức Nữ không phải là tấm gương nhãn tiền đó sao?

Lúc ấy, trái tim ta đã tan nát.

* * *

Thạch hầu đã trở lại Thiên Cung.

Y không còn là Thiên Mã Giám.

Thiên Đế sau khi phái cha con Tháp Thiên Vương, Liên Hoa Tử và Tứ Đại Thiên Vương thống lĩnh bốn vạn thiên binh giáng phàm trừ thạch hầu không ngờ lại bị hắn đánh tan tác. Cuối cùng, Ngài cũng chấp nhận lời can gián của Thái Bạch Tinh Quân, phong y làm thánh, hiệu xưng Tề Thiên.

Mặc dù trong lòng không tin tưởng, nhưng ta vẫn tìm tới y.

Y không làm ta phải thất vọng. Vừa nghe bằng hữu của y là Thiên Soái đã vì mình mà chịu giam hãm trong Thiên Tuyệt Ngục, y đã nổi trận lôi đình.

Nhưng Thiên Tuyệt Ngục là nơi nào? Tỏa Thần Xích nếu không có chìa khóa, dù Định Hải Thần Châm của y cũng không cách nào phá được.

Người duy nhất có thể mở khóa là Thiên Đế. Vì vậy, y xông lên thiên cung đòi Thiên Đế thả người.

Nếu Thiên Đế chịu thả chàng, mọi chuyện dĩ nhiên không cần nói tiếp. Nhưng Thiên Đế là người nào? Thiên Cung lại là nơi nào? Nếu vì một lời nói của kẻ khác mà làm Thiên Đế nhận sai, y đã không phải là Thiên Đế.

Tôn nghiêm của Thiên Đế bất luận kẻ nào cũng không thể xúc phạm. Kẻ nào vi phạm, Thiên Nhãn Chiến Thần là người đầu tiên không tha cho y.

Thiên Nhãn Chiến Thần, kẻ cùng tề danh với Thiên Soái, chiến thần vô địch, kẻ mạnh nhất Thiên Giới.

Bảy ngày bảy đêm, hai người bất phân thắng bại, Định Hải Thần Châm biến hóa cỡ nào cũng chỉ ngang hàng với Tam Tiên Lưỡng Nhận, thất thập nhị biến muôn hình muôn vẻ cũng không giấu nổi Thiên Nhãn.

Chỉ là Thiên Nhãn cũng chẳng làm khó được cho y. Đúng lúc ấy, Tam Thanh Tiên Quân đã xuất kỳ bảo đánh lén. Tôn Ngộ Không vô phương chống đỡ, bị Thiên Nhãn Chiến Thần bắt gọn.

Hình phạt của y là bị thiêu trong Bát Quái Đỉnh bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Không ai chịu nổi hình phạt đó, trước giờ chưa có ai không bị ngọn lửa kinh hồn đó đốt thành tro bụi. Nhưng Tôn Ngộ Không lại là ngoại lệ đầu tiên.

Bảy bảy bốn mươi chín này hắn bình bình an an ra khỏi Lò Bát Quái, còn luyện thành một cặp Kim Tinh Hỏa Nhãn.

Lần này Thiên Nhãn Chiến Thần không có mặt tại Thiên giới. Liên Hoa Tử nào phải đối thủ của y, chịu không nổi trăm chiêu cuối cùng thất bại.

Tháp Thiên Vương, Tứ Đại Thiên Vương thảm bại, Tam Thanh Tiên Quân thúc thủ vô phương chống đỡ.

Tám mươi vạn thiên binh thần tướng bị đánh cho tơi bời hoa lá. Xác người la liệt, mưa máu từ thiên cung đổ xuống nhân gian. Bao nhiêu công trình bị phá hủy, bao nhiêu tiên cảnh bị đập nát.

Dã tính nổi lên, y đã điên rồi.

* * *

Lúc ấy, Thiên Đế mới nhớ đến một người.

Thiên Soái.

Nói về vũ lực, Thiên Nhãn là đệ nhất Thiên giới, nhưng luận về tài dụng binh, chàng là người đứng đầu Thiên Cung. Nhưng quan trọng hơn, chàng còn là bằng hữu duy nhất của Tôn Ngộ Không.

Thiên Đế cho chàng một cơ hội.

Chỉ cần Thiên Soái cầm chân được hầu tử họ Tôn được ba canh giờ để Thiên Cung kịp đi Cực Lạc Lôi Âm Tự cầu viện, Thiên Đế sẽ thực hiện một ước nguyện của chàng.

Ta biết, chàng không phải đối thủ của họ Tôn, hơn nữa với bản tính của chàng, tuyệt đôi không làm hại huynh đệ của mình.

Chỉ có điều thạch hầu họ Tôn lúc này không còn là họ Tôn ngày trước.

Bốn mươi chín ngày bị tam muội chân hỏa thiêu đốt đã làm dã tính của hắn bộc phát không sao kìm chế.

Máu đổ thành sông, thây chất khắp tam thập nhị chi thiên.

Liệu hắn có vì người bằng hữu chàng mà nương tay hay không?

Không cần biết y có nương tay hay không, ta tin là chàng cũng không nhẫn tâm xuống tay với y. Nhưng chàng cũng biết, nếu không ngăn y lại, tới lúc Đại Thiện Như Lai tới, Thiên Cung chỉ còn lại một đống đổ nát mà thôi.

Trước lúc xuất quân, ta đến gặp chàng. Ta không biết nói gì với chàng, chỉ biết im lặng đứng nhìn chàng thống lĩnh thiên binh đi đôi phó với huynh đệ của mình.

* * *

Thiên Soái cầm chân được thạch hầu ba canh giờ.

Pháp Giá của Đại Thiện Như Lai đã đến nơi giải trừ mối nguy cho Thiên Cung. Tôn Ngộ Không không cách nào thoát khỏi bàn tay Đại Thiện.

Nhờ Thiên Soái xuất ngôn cầu khẩn, Như Lai quyết định giam họ Tôn là năm trăm năm giam hãm ở Ngũ Chỉ Sơn tĩnh tâm sám hối.

* * *

Tiệc mừng công của Thiên Cung diễn ra thật tưng bừng, hoa lệ. Ta cũng được tham gia vào nhóm tiên nữ ca mừng chiến thắng.

Thiên Soái đương nhiên là nhất đại công thần. So với vị trí của chàng, tiểu tiên nữ như ta thật nhỏ bé.

Cả bữa tiệc, ta chỉ dám liếc nhìn chàng hai lần. Chàng thủy chung lại không rời mắt khỏi ta. Ánh mắt của chàng không ngờ lại làm ta hồi hộp giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu, chân nhảy loạn nhịp mấy lần.

Dù không ai nói nhưng chư tiên đều ngóng chờ tới cuối buổi tiệc, vì bọn họ đều nhớ một điều.

Không ai quên được lời hứa của Thiên Đế. Ai cũng tò mò không biết nguyện vọng của Thiên Soái là gì.

Là đệ nhất công thần của Thiên Cung, có thể nói hiện giờ chàng ngửa tay gọi gió, lật tay hô mưa, phong quang vô hạn. Liệu chàng còn có nguyện vọng gì đây?

Cuối cùng Thiên Soái cũng lên tiếng.

Không ai ngờ chàng lại ước nguyện như vậy. Không ai ngờ.

Ước nguyện của chàng là mong Thiên Đế chấp thuận cho Nguyệt Hạ Lão Nhân se dây tơ hồng cho ta và chàng.

Ta như vỡ òa trong hạnh phúc. Quả nhiên trong tim chàng có ta.

Chàng cũng yêu ta.

Lúc ấy, niềm vui đã làm ta choáng ngợp, không để ý đến thái độ của chư tiên.

Nguyện vọng chàng nói ra khiến cho chư tiên sững sờ, không, phải nói là hoảng sợ.

Ta đã nói chưa nhỉ, tình yêu vốn là đại kỵ của Thiên Cung. Thiên Soái đã phạm vào cấm kỵ lớn nhất trên Thiên giới này.

Lúc đó không ai biết được đằng sau vẻ mặt băng lãnh ngưng đọng của Thiên Đế mang suy nghĩ gì, nhưng mọi người đều biết yêu cầu này tuyệt không dễ dàng gì.

Nếu là lúc khác, Thiên Đế tuyệt đối không thể tha thứ cho yêu cầu vô cùng quá phận này của chàng. Nhưng ngài đã hứa đáp ứng bất kỳ nguyện vọng nào của Thiên soái.

Thiên Đế thủy chung cũng đồng ý, đêm nay sẽ là ngày đại hôn cho chúng ta.

Chỉ là thời khắc ta và Thiên Soái chìm đắm trong niềm hạnh phúc bất tận thì cơn ác mộng của chúng ta chính thức bắt đầu.

Sau thưởng công, tất nhiên sẽ đến luận tội. Thiên Soái tự tiện xưng huynh gọi đệ với yêu hầu lại tiết lộ thiên ý, là nguyên nhân để họ Tôn đại náo thiên cung, hình phạt dành cho chàng là đầy xuống trần nhập vào luân hồi súc sinh đạo thời hạn năm trăm năm.

Ta vì từng trộm tới thăm Thiên Soái tại Thiên Tuyệt Ngục, bị phạt giam ở Lãnh Hằng Cung thời hạn năm trăm năm.

Năm trăm năm là thời hạn để hồng tuyến của Nguyệt Hạ Lão Nhân vừa hết hiệu lực, lúc ấy ta và Thiên Soái sẽ mãi mãi vô duyên vô phận.

Đương nhiên, Thiên Đế cho phép Thiên Soái có thể lấy công bù tội, nếu rút lại nguyện vọng của mình, mọi hình phạt đều có thể xóa bỏ.

Đến giờ ta mới biết, Thiên Đế tuyệt đối không cho phép chúng ta xảy ra tư tình luyến ái.

Không ngờ Thiên Soái lại không ngạc nhiên với quyết định của Thiên Đế, trong ánh mắt chàng nhìn ta chỉ có sự bình tĩnh. Bình tĩnh giống như vô luận chuyện gì xảy ra, chàng cũng sẽ ở cạnh ta, đem ta bao bọc trong cánh tay nồng ấm của chàng.

Đến lúc đó ta mới hiểu chàng đã sớm đoán được kết quả này. Thiên Soái ở nơi đây sớm hơn ta, lẽ nào không nghĩ ra được Thiên Đế sẽ không chấp nhận chuyện của chúng ta? Nhưng chàng vẫn lên tiếng, yêu cầu đó của chàng không mong được đáp ứng, bất quá chỉ để thể hiện tình ý của chàng đối với ta mà thôi.

“Chàng có hối hận không?” Thiếu chút nữa ta đã thốt lên như vậy, nhưng nụ cười của chàng đã ngăn ta lại.

Thiên Soái nhìn ta mỉm cười. Nụ cười chân thành và ấm áp, chứa chan yêu thương.

-Thiên Đế, thần tuyệt không hối hận. Thiên khẩu đã mở, xin tác hợp cho chúng thần.

Thiên uy đại nộ. Thời hạn hình phạt của chúng ta trở thành vĩnh viễn.

Chúng ta chỉ có một đêm ở bên nhau, sau đó sẽ phải ly biệt mãi mãi.

Đời này kiếp này, có lẽ ta sẽ không bao giờ còn nhìn thấy được chàng. Nhưng ánh mắt của chàng lúc đó, ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được.

* * *

Tiễn Thiên Soái vào luân hồi đạo, ta không nói một tiếng nào, thậm chí còn chẳng chảy rơi lệ. Chàng cũng không nói gì.

Không nói gì, có lúc còn hơn ngàn vạn lời nói. Trong lòng mỗi chúng ta đều hiểu, thứ tình cảm này, đã trở thành bất diệt.

Cho dù chúng ta không thể ở cạnh, chỉ cần trong tâm chúng ta còn hướng về nhau thì tình cảm đó sẽ vĩnh viễn không ai có thể xóa được.

* * *

Lãnh Hằng Cung.

Bầu bạn với ta chỉ có sự cô đơn và hiu quạnh. Nhưng trong lòng ta, lại chẳng thấy lạnh chút nào.

Đêm đêm ta vẫn từ Lãnh Hằng Cung dõi theo hình bóng của chàng.

Thiên Soái bị đày xuống trần gian, pháp lực một thân mất hết. Nhưng chàng không hề bỏ cuộc, bắt đầu tu luyện lại từ đầu.

Ta biết chàng không dễ gì bỏ cuộc. Ta chẳng phải cũng như vậy hay sao?

Thất Tiên Nữ vì cảm thông cho số phận của ta và Thiên Soái nên đã trộm cho ta hạt giống Luân Hồi Hoa.

Tương truyền Luân Hồi Hoa khi khai hoa nở nhụy có thể khiến người ăn tự thâm nhập vào cõi luân hồi, không chịu sự quản lý của Thiên Cung.

Ta vì một nam nhân mà phi thăng thành tiên, nay lại vì một nam nhân mà trở thành phàm nhân.

Nhưng ta không hề do dự. Thiên Cung nếu không có chàng, ta ở lại còn có ý nghĩa gì? Ta thà trải qua kiếp sống ngắn ngủi của phàm nhân, còn hơn phải chịu sự cô độc trường tồn cùng thiên địa.

* * *

Năm trăm năm sau.

Lãnh Hằng Cung vẫn băng lãnh không có ánh sáng, lại có Vong Ưu Hoa nở rộ.

Đông Thổ Đại Đường, Cao lão trang hạ sinh một thiếu nữ, trên vai đứa trẻ có một hình mặt trăng nhàn nhạt.

Mười tám năm sau, một thanh niên họ Chu tên Cương Liệp đem sính lễ đến cầu hôn Cao tiểu thư.

Câu truyện của họ mới chỉ bắt đầu…