Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Chờ đợi



Thỉnh thoảng có ngồi uống cafe cùng một người bạn. Thấy cậu ta đôi lúc ngó ra đường.
Tôi hỏi cậu ta chờ ai. Cậu ta nói: "Không có, chỉ là cho có cảm giác chờ đợi thôi".

Cậu ta lại nói: "Chờ đợi cũng là một cảm giác rất thú vị".

Mới đầu tôi không hiểu, nhưng dần dần tôi cũng giác ngộ ra đạo lý đó. Vì cậu bạn tôi không chỉ là người thích chờ đợi, mà còn thích người khác chờ đợi.

Lần đầu tiên gặp em, là ở cổng trường.

Tôi đợi cậu ta, em đợi một ai đó. Cả hai chúng tôi đều là người chờ đợi, và đã leo một số cây nhất định.

Tôi không phải người dễ gợi chuyện, em cũng không bắt chuyện. Hai chúng tôi cứ đứng ở đó cho mà không nói gì.

Cho đến khi bạn trai của em đến. Em lên xe, không quên gửi cho tôi một cái gật đầu nho nhỏ.

Không chỉ một lần, mà tôi thường xuyên gặp em. Em đứng ở đó, và cậu bạn tôi bớt phải nghe tôi cằn nhằn mỗi lần cậu ta đến muộn. Và tôi nói với cậu ta: "Chờ Đợi rất dễ thương".

Một chiều mưa.

Bạn trai em không đến. Không biết lúc đó em khóc, hay chỉ là nước mưa, nhưng từ đó chúng tôi quen nhau.

Em đã không còn phải đợi ai nữa, nhưng tôi vẫn thường thấy em đứng ở đó. Tôi và em cũng từ quen trở thành thân thiết.

Cho đến bây giờ tôi còn không biết lúc đó tình cảm của tôi đối với cô ấy rốt cuộc ra sao, tôi chỉ biết lúc đó tôi rất sung sướng, chúng tôi cùng không có mục đích gì, cũng không có đòi hỏi gì, chúng tôi chẳng làm chuyện gì cả, thậm chí có lúc còn không nói gì cả.
Nhưng giữa chúng tôi, ai cũng biết người kia trong lòng đang rất sung sướng. - Cổ Long.

Đến lần thứ ba thì chúng tôi nói chuyện với nhau. Đến lần thứ năm thì yêu.

Câu chuyện diễn ra rất tự nhiên, tự nhiên đến mức ngọt ngào, mỗi khi nghĩ lại lại thấy ngọt ngọt ở đầu lưỡi.

Em đã không còn phải chờ đợi, người chờ đợi là tôi. Chuyện này hình như cũng rất tự nhiên, như nó vốn phải vậy.

Mỗi lần hẹn, em đều đến trễ một chút, và lần nào tôi cũng mặc sức thử cảm giác ...chờ đợi.

Mỗi khi nhìn thấy em chạy đến, vừa thở vừa khe khẽ xin lỗi, tôi thấy, chờ đợi thật ra cũng không quá tệ.

Và một lúc nào đó, trong vô thức tôi cũng thốt lên: "Chờ đợi cũng là một cảm giác rất thú vị".

Lần trễ hẹn thứ ...không nhớ nữa.

Tôi có chuẩn bị cho em một món quà rất đặc biệt, là kỉ niệm một năm ngày chúng tôi gặp nhau. Tôi có thể tưởng tượng ra khuôn mặt rạng rỡ của em, chưa biết chừng em còn tặng lại tôi một nụ hôn nhẹ lên má.

Lần chờ đợi này, tuy có hơi lâu, nhưng hình như cũng không lâu lắm. Bởi vì tôi cũng lấy chờ đợi làm niềm vui, tận hưởng cho đến cùng niềm vui đó.

Tận cùng niềm vui là gì?

Đồng hồ vẫn chạy, người qua đường vẫn đông đúc.

Chỉ còn em...

Em không đến...

* * *