Chương thứ sáu: Kiếm
hạ nhất hồng
Tác giả: Cổ Long
Dịch giả: Nhóm dịch Thiên Ba Phủ
Biên tập: No Mercy
Trương Khiếu
Lâm như bừng tỉnh mộng, thì thào nói: "Có người sao? Ai đó?"
Nữ thích khách
này lấy làm kinh hãi, dường như sợ đánh động người ngoài cửa sổ.
Nàng không nói,
chỉ quay đầu lại cười, chiếc khăn đen che mặt đã biến mất, ánh trăng chiếu rọi
khuôn mặt nàng, quả nhiên xinh đẹp động lòng người.
Trương Khiếu
Lâm mở to hai mắt, cũng không nói gì cả.
Nữ thích khách
ngọt ngào cười, ngọt ngào nhìn hắn, những ngón tay ngọc ngà thon dài, bắt đầu
cởi hàng nút buộc dài trước ngực nàng.
Trương Khiếu
Lâm nói: "Ngươi...ngươi đây là..."
Nữ thích khách
khoát tay, ý bảo hắn đừng lên tiếng, thắt lưng nhẹ nhàng xoay một cái, toàn bộ
hắc y mềm như lụa nhẹ nhàng tuột xuống.
Không có bất cứ
thứ y phục nào khác dưới lớp hắc y bó sát cơ thể.
Ánh trăng ngay
lập tức chiếu lên tấm thân trần trắng như ngà của nàng.
Trương Khiếu
Lâm tựa hồ thở không nổi, chỉ cảm thấy một thân người băng lãnh, trơn tuột, cơ
thể mềm mại mà co dãn, giống như một con rắn chui vào trong chăn
Trên người nàng
thoang thoảng một mùi hương mới mẻ, dường như là mới tắm qua.
Mùi hương vốn
không thật thơm, nhưng kì quái chính là, mùi hương này ở trên người nàng lại vô
cùng hấp dẫn, kích thích dục vọng nằm trong phần sâu nhất của cơ thể con người.
Thân thể trắng
mịn màng của nàng như một con rắn quấn lấy Trương Khiếu Lâm.
Trương Khiếu
Lâm thầm nhủ: “Đêm hôm khuya khoắt, đột nhiên có một thiếu nữ tuyệt sắc cởi hết
quần áo chui vào chăn của ngươi, chuyện này chỉ sợ văn nhân hoang đường nhất
cũng không viết ra không nổi.”
Thiếu nữ này ghé
bên tai hắn, tiếng cười như chuông bạc khẽ vang, thì thầm nói: “Một nam nhân có
diễm ngộ này, ngươi còn không hài lòng?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Chẳng lẽ ngươi là hồ tiên? Hay là quỷ?
Thiếu nữ nói:
“Không sai, ta chính là hồ ly, sẽ mê hoặc chết ngươi!”
Người Trương
Khiếu Lâm đột nhiên run lên, nói: “Thật ra, ta.. ta rất sợ!”
Thiếu nữ nhẹ
nhàng vuốt ve hắn, cười yêu kiều: “Đừng sợ, hồ ly dù có luyện thành tinh, vẫn
còn có đuôi, ngươi sờ sờ xem, ta có đuôi không nào?”
Nàng cầm lấy
tay hắn đưa xuống…
Trương Khiếu
Lâm nói: “Vậy…Như vậy, ngươi thật ra là ai?”
Thiếu nữ thì
thầm: “ Lãnh công tử sợ ngươi một mình cô đơn, đặc biết cho gọi ta đến, bây
giờ, ngươi đã yên tâm chưa?”
Trương Khiếu
Lâm lẩm bẩm nói: “ Lãnh công tử thật tốt… Ngươi cũng thật tốt, vô luận ngươi
muốn gì, ta đều đáp ứng ngươi.”
Thiếu nữ nói:
“Kỳ quái, Lãnh công tử từ xưa đến giờ đều lạnh như băng, vì sao hết lần này đến
lần khác đối tốt với ngươi như vậy? Lẽ nào… Hắn có chuyện gì cần nhờ vả ngươi?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Ừ..”
Thân thể thiếu
nữ áp lấy chàng, nói: “…Nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi cùng hắn có chuyện gì?”
Trương Khiếu
Lâm: “Ấm quá…”
Thiếu nữ vặn
vẹo thắt lưng, thầm thì: “ Hồi chiều hình như Lãnh công tử rất vội vàng, có
phải xảy ra chuyện gì không?... Ba vị trưởng lão vì sao một người cũng không
thấy vậy?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Ách”
Thiếu nữ đưa đẩy,
yêu kiều nói: “Ngươi không trả lời ta, ta cũng không trả lời ngươi!”
Trương Khiếu
Lâm lẩm bẩm: “Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện.”
Thiếu nữ cười
khẽ: “ Nhưng hiện tại ngươi dù sao cũng phải…”
Còn chưa dứt
lời, đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, chỗ nào cũng không cử động được.
Nàng lúc này
mới kinh hãi thật sự, nói thất thanh: “Ngươi, ngươi đã làm gì vậy?”
Trương Khiếu
Lâm đột nhiên ngồi xuống, cười hì hì nhìn nàng, nói: “Trước hết, ngươi hãy nói
cho ta biết, ngươi là ai? Rồi ta sẽ nói cho ngươi.”
Thiếu nữ nói:
“Ta không phải đã nói cho ngươi, ta là do Lãnh công tử gọi tới sao?”
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Người Lãnh công tử phái tới, sao lại phải đi xuống từ nóc nhà?”
Trong đôi mắt
mê người của thiếu nữ này tràn ngập kinh ngạc, nói: “Ngươi… ngươi vừa rồi đã
nhìn thấy rồi ư?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Xin lỗi, ta không may nhìn thấy mất rồi.”
Thiếu nữ nói:
“Ngươi… Ngươi tại sao không nói từ nãy?”
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Ngươi không có hỏi mà? Vả lại, ta chỉ không muốn người khác đến
thăm dò bí mật của ta, chứ mỹ nhân đến cởi quần áo trước mặt ta, ta cầu còn
không được.”
Thiếu nữ cắn
răng nói: “Ngươi, ngươi…là ác quỷ”
Trương Khiếu
Lâm ôn nhu nói: “Có phải bây giờ ngươi nên đáp rồi không?”
Thiếu nữ trừng
mắt nhìn hắn, ánh mắt dường như muốn phun ra lửa, rít lên: “Ta hận không thể
giết ngươi!”
Trương Khiếu
Lâm hỏi: “Ngươi không nói?”
Thiếu nữ nghiến
răng, nói: “Nếu ngươi không nhanh giết ta, ngươi nhất định sẽ hối hận!”
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Được, ngươi không nói, chung quy cũng không ai bắt ngươi nói
được!”
Đột nhiên, hắn
dùng chăn đem thân thể nàng bọc lại, hô to: “Mau bắt trộm… Bắt gian tế!!!”
Sắc mặt thiếu
nữ lập tức trắng bệch, nàng không nghĩ tới chàng thực sự xuống tay.
Lúc này, hắc y
đại hán đã từ ngoài cửa vọt vào, quát lên: “Gian tế ở đâu?”
Trương Khiếu
Lâm chỉ vào thiếu nữ trên giường nói: “Ở đây, mau giải đến chỗ Lãnh công tử,
điều tra cẩn thận lai lịch của nàng.”
Đại hán vừa
mừng vừa sợ, nhưng vẫn theo lời chàng đem cuộn chăn bông khiêng đi. Thân thể
thiếu nữ không thể cử động, chửi mắng ầm ĩ: “Ngươi là súc sinh, ngươi… ngươi sẽ
chết không được tử tế.”
Trương Khiếu
lâm nhẹ sờ mũi, âm thầm cười nói: “ Có người nghĩ ta là sắc quỷ, ta còn chịu
được, nhưng nếu có người bảo ta là tên ngốc, ta chắc chắn sẽ dạy dỗ hắn thật tử
tế.”
Cây liễu diệp
đao kia vẫn còn vứt trên mặt đất.
Trương Khiếu
Lâm nhặt lên, nhìn, nhíu mày nói: “Nữ tử này quả nhiên là người Thiên Tinh
Bang. Thiên Tinh Bang sao lại đến đây?”
Chàng ngẫm nghĩ
hồi lâu, rồi mới mặc quần áo, cầm cây đao này giắt tại đai lưng. Hai vai khẽ
rung lên một cái, theo lỗ nhỏ trên nóc nhà chui ra ngoài.
Sau đó, chàng ở
trên nóc nhà, quan sát hồi lâu, lẩm bẩm: “Nàng ta là từ phía Đông tới, Thiên
Tinh Bang nguyên lai trú ở phía Đông.”
Chàng đứng lên,
thi triển thân pháp bay qua một nóc nhà, trông thực sự giống như một đám mây
bay, gió đêm mát lạnh, thổi qua mặt chàng.
Một loại khoái
cảm nhanh chóng kích thích, làm chàng cảm thấy thật vui vẻ.
Nóc nhà có đủ
loại kiểu dáng, dưới nóc nhà cũng có đủ loại đời sống sinh hoạt, nhưng có cuộc
sống của ai có thể so sánh với muôn hình muôn vẻ chàng từng trải qua?
Đất trời yên
tĩnh, hầu hết các nhà, viện đều không có ánh đèn, chỉ ngẫu nhiên đâu đó truyền
ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng vợ chồng cười đùa. Ngoại trừ những âm thanh
vui vẻ này, tất nhiên cũng không tránh được những tiếng cãi vã bất hòa giữa
chồng vợ, tiếng mèo vờn chuột, tiếng nam tử rượu chè say sưa, tiếng đổ xúc xắc
rơi vào chén thanh thúy.
Lúc đêm khuya,
trên nóc nhà của người khác theo gió mà đi, sự vui vẻ này, không có bất cứ cái
gì có thể thay thế được, cho bản thân một loại cảm giác vô cùng ưu việt.
Chàng thích
loại cảm giác này.
Đột nhiên,
chàng thấy phía trước sân, có ánh đèn sáng rực, nhưng ánh đèn không chiếu được
tới góc phòng, tựa như có người cầm đao đang mai phục tại đó.
Trương Khiếu
Lâm xoay người, dừng lại, lẩm bẩm: “Chỉ e là ở nơi này đi!”
Chàng ẩn thân ở
phía sau nóc nhà, quan sát động tĩnh hồi lâu.
Chỉ thấy một
người từ trong phòng đi tới, mở miệng hỏi: “Tam cô nương còn chưa trở về sao?”
Đại hán từ
trong góc tối lên tiếng đáp lời: “Còn chưa thấy.”
Người nọ duỗi
thắt lưng, nói: “Kì quái, không lẽ đã xảy chuyện gì rồi?”
Từ trong phòng
có người lên tiếng đáp: “Bằng sự cơ cảnh của tam muội, nhất định không xáy ra
chuyện gì đâu!”
Trương Khiếu
Lâm đột nhiên đem chuôi liễu diệp đao này phóng ra, quát lớn: “Tam muội của
ngươi đã rơi vào trong tay bản bang, các ngươi nhìn thử xem?”
Liễu diệp đao
“xoát” một tiếng, cắm thẳng vào cánh cửa.
Một bóng người
thình lình thoát ra từ trong phòng, giống như một cây kiêm được bắn ra ngoài,
toàn thân hắc y bó sát người, tay cầm một thanh kiếm lấp lánh ánh sáng xanh.
Trương Khiếu
Lâm trông thấy thân pháp của hắn, lấy làm kinh ngạc: “Thân thủ của người này
dường như còn cao hơn Thất Tinh Đoạt Hồn. Thiên Tinh Bang làm sao lại có một
cao thủ như vậy?”
Chàng lui ra
ngoài, nhẹ nhàng như làn khói, hắc y nhân kia cũng bám sát sau người.
Chàng cố ý thả
chậm thân hình, quay đầu nhìn lên.
Dưới ánh trăng,
khuôn mặt không biểu cảm như người chết của hắc y nhân kia hiện lên, nhưng đôi
mắt nhỏ bén nhọn, sắc lạnh so với kiếm quang của hắn còn đáng sợ hơn.
Trương Khiếu
Lâm vừa dừng lại, hắc y nhân đã áp sát hắn, kiếm quang bay lượn, “bá bá bá”,
trong sát na đã đâm tới ba kiếm.
Ba kiếm này
chẳng những vừa nhanh, lại không chỗ nào mà không nhằm yếu điểm của Trương
Khiếu Lâm mà đâm tới, kiếm pháp của hắn còn chưa đạt tới đăng phong tạo cực,
nhưng việc xuất thủ hung ngoan độc lạt, thì trong giang hồ ít người sánh được
với hắn. Hắn trong mắt cũng chớp động sự tàn khốc, thứ ánh xanh chỉ dã thú mới
có. Phảng phất trong cuộc đời hắn chỉ có một đam mê duy nhất là giết người, mục
đích sinh tồn duy nhất của hắn cũng là giết người.
Tư thế hắn vung
kiếm, cũng phi thường kì lạ, từ khuỷu
tay trở lên, dường như đều không hề cử động, chỉ dùng lực của cổ tay mà đâm
kiếm ra.
Nếu không cần
thiết, hắn cũng không chịu phí một phân tinh lực.
Trương Khiếu
Lâm nhìn khuôn mặt như xác chết của hắn, xem tư thế dùng kiếm kì lạ độc nhất vô
nhị kia, trong lòng khẽ động, đột nhiên nhớ tới một người.
Cổ tay hắc y
nhân xoay chuyển khóe léo, kiếm quang đâm từ trong tay hắn ra, giống như tia
lửa bắn ra, biến hóa khôn lường.
Trong nháy mắt,
hắn đâm ra liền mười ba kiếm, Trương Khiếu Lâm đã lướt qua bốn mái nhà, kiếm
quang như rắn quấn quít lấy chàng, nhưng trước sau vẫn không chạm được tới quần
áo của chàng.
Nếu đây là thứ
kiếm thế so với tia chớp còn nhanh hơn, thì thân pháp này cũng nhanh hơn chớp
giật.
Lúc kiếm thứ
mười bốn đâm ra, chỉ còn cách yết hầu của Trương Khiếu Lâm hơn một thước thì
đột nhiên dừng lại. Mặc dù kiếm thế của hắn đâm ra nhanh như vậy, dừng lại cũng
thực tự nhiên, ngay cả thân kiếm cũng không có chút nào rung động. Thân thể
Trương Khiếu Lâm cũng đột nhiên dừng lại, hai người che mặt đối mặt nhau, dường
như là đột nhiên đông kết lại trong
không khí vậy.
Trong tròng mắt
xanh biếc của Hắc y nhân toát ra ánh sáng yêu dị, nói dằn từng chữ một: “Ngươi
không phải người của Thi Sa Môn.”
Thanh âm của
hắn cũng kì dị và đặc biệt không kém, lãnh khốc, trầm thấp, khàn khàn, vốn
không giống với thứ thanh âm thoát ra từ yết hầu của con người, thanh âm mặc dù
khàn khàn, lại có ma lực đánh sâu vào lòng người, khiến con người ta vĩnh viễn
không bao giờ đem những lời hắn nói ra quên đi một chữ.
Trương Khiếu
Lâm cười cười nói: “Ngươi sao lại biết ta không phải người Thi Sa Môn?”
Hắc y nhân nói:
“Môn đệ Thi Sa Môn, không một ai có thể tránh qua mười ba kiếm của ta.”
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Ngươi tất nhiên cũng không phải người của Thiên Tinh Bang.”
Hắc y nhân đáp:
“Không sai!”
Vừa nói, trường
kiếm đang dừng lại đột nhiên đâm tới.
Kiếm này nhanh
tới bất khả tư nghị, trên đời này căn bản không ai có thể trong cự ly một thước
mà tránh được.
Nhưng Trương
Khiếu Lâm cũng tại lúc kiếm hắn chưa kịp động, đã lùi ra ba thước, tuy rằng hắn
muốn một kiến đâm thủng yết hầu của Trương Khiếu Lâm, Trương Khiếu Lâm cũng
không nổi giận, trái lại cười nói: “Ngươi đã không phải người Thiên Tinh Bang,
ta cũng không phải người Thi Sa Môn, hai người chúng ta, có thể xem như không
hề quen biết, ngươi vì sao còn muốn giết ta?”
Chàng còn chưa
nói cho hết ba mươi sáu chữ, hơn nữa còn nói rất nhanh, hắc y nhân cũng đã đâm
ra ba mươi kiếm, kiếm thế càng thêm ác độc.
Hắn xưa nay
không thích nói chuyện, chỉ vì thông thường hắn còn chưa nói, kiếm trong tay
hắn lại đã là câu trả lời ngắn gọn nhất.
Chết! Đây là
câu trả lời thuyết phục thông thường hắn đưa cho người khác.
Trương Khiếu
Lâm mỉm cười nói: “Kiếm pháp thật nhanh, thật độc ác, quả nhiên không hổ danh
xưng Trung Nguyên Đệ Nhất Khoái Kiếm, Sưu Hồn Kiếm Vô Ảnh, Trung Nguyên Nhất Điểm
Hồng.
Vẫn không có
lời đáp lại, sau ba mươi sáu kiếm, lại là ba mươi kiếm tiếp theo.
Trương Khiếu
Lâm vẫn không đánh trả, vẫn vẻ mặt mỉm cười, nói: “Nhược cầu sát nhân thủ, đãn
tầm Nhất Điểm Hồng (Nếu muốn tìm sát thủ, chỉ cần tìm Nhất Điểm Hồng)… Giang hồ
đồn đại, chỉ cần có người trả giá đủ cao, dù cốt nhục, bằng hữu của ngươi,
ngươi cũng giết, là thật sao?”
Trung Nguyên
Nhất Điểm Hồng lạnh lùng nói: “Ta cũng có bằng hữu để giết sao?”
Lời vừa nói ra,
ba mươi sáu kiếm cũng đánh tới, lần thứ ba.
Trương Khiếu
Lâm mỉm cười, thở dài đáp: “Ta từ lâu đã nghe được các loại chuyện liên quan
đến ngươi, chỉ tiếc là ngươi không chịu nói, bằng không ta thực sự muốn tìm
ngươi tâm sự, như thế chẳng phải là thú vị hơn rất nhiều so với việc vung kiếm
động đao sao?”
Trường kiếm của
Nhất Điểm Hồng đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhiếp nhân không hề chớp, dừng tại Trương Khiếu Lâm, đột
nhiên cười: “Đạo Soái Ái Tiêu Hồn, Nguyệt Dạ Ám Lưu Hương… Ngươi là Sở Lưu Hương!”
Lần này Trương
Khiếu Lâm cũng không khỏi giật mình, bật cười nói: “Ngươi nói ai là Sở Lưu
Hương?”
Nhất Điểm Hồng
nói: “ Dưới một trăm bốn mươi bốn sát chiêu của ta, cũng không đánh trả, vẫn có
thể mỉm cười, ngoại trừ Đạo Soái Sở Lưu Hương, thiên hạ này không còn người thứ
hai!”
Trương Khiếu
Lâm cười lớn, nói: “Ngươi nói đúng, ta quả thực không thích vũ lực, đổ máu giết
chóc, chính là việc ngu xuẩn nhất mà con người có thể làm ra.”
Nhất Điểm Hồng
ánh mắt chớp động: “Ngươi chưa bao giờ giết người?”
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Ngươi không tin?”
Nhất Điểm Hồng
đáp: “Ngươi không bao giờ giết người, thì làm sao biết được sự vui vẻ khi giết
người?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Ngươi chưa bao giờ bị giết, có lẽ cũng sẽ không biết sự thống khổ khi
bị giết, một người nếu chỉ có được niềm vui xây dựng trên nỗi đau của người
khác, kẻ đó cũng không khác gì một kẻ vô dụng!”
Tròng mắt Nhất
Điểm Hồng lóe ra tia lửa.
Hắn còn chưa
nói, thình lình nghe thấy tiếng quát lớn: “Nhất Điểm Hồng, động thủ đi! Ngươi
vì sao còn không động thủ?”
Thì ra lúc này
người của Thiên Tinh Bang đã tới, bốn năm người đã đứng một bên phía xa xa, chỉ
có một đại hán mặc cẩm y nhảy lên nóc nhà, giậm giậm chân nói: “Bang chúng ta
dùng bạc mời ngươi đến, cũng không phải mời ngươi đến để nói chuyện!”
Nhất Điểm Hồng
đến liếc cũng chẳng thèm liếc hắn một cái, thế nhưng Trương Khiếu Lâm lại mỉm
cười với hắn, nói: “Với kiếm pháp của hắn như thế, các hạ dùng bao nhiêu bạc
mới mua được của hắn một kiếm vậy?”
Cẩm y đại hán
cười lạnh nói: “Dùng hai lạng bạc còn e là nhiều, người ta đều nói Nhất Điểm
Hồng là cao thủ thế nào, ai ngờ đâu hắn cũng là một kẻ hèn nhát, nhìn thấy
người là không dám động thủ?”
Ba chữ “Kẻ hèn
nhát” vừa mới ra khỏi miệng, kiếm quang chợt lóe, đại hán này đến kêu cũng
không kêu được một tiếng, cứ như vậy ngã xuống, thiên huyệt của yết hầu có một
vết máu đỏ tươi thật sâu.
Chỉ có một chút
máu tươi.
Dưới ánh trăng,
chỉ thấy khuôn mặt hắn vặn vẹo, đầu đầy
mồ hôi, những giọt mồ hôi to như hạt đậu tương, dùng hết khí lực cũng không kêu
được nửa tiếng, chỉ có thể thở gấp như dã thú.
Nhất Điểm Hồng
thật là lợi hại. Ngay cả giết người cũng không hề tốn một chút sức lực, vừa
đúng điểm yếu hại, đã đem người giết chết, chuôi kiếm cũng chẳng đâm sâu hơn
nửa phân.
Tay cầm kiếm
của Nhất Điểm Hồng chậm ra hạ xuống, mũi kiếm cũng chỉ có một chút máu đọng
lại, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào những giọt máu sót lại trên thân kiếm, cũng
không ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Kẻ còn sống không có khả năng mắng ta là kẻ
hèn nhát.”
Dần dần, trong
tiếng thở dốc yếu ớt, đám người Thiên Tinh Bang đã mặt cắt không còn một chút
máu.
Trương Khiếu
Lâm ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Hay cho câu “Sát nhân bất lưu huyết, kiếm
hạ nhất điểm hồng.”
Chàng chậm rãi
móc ra mảnh lụa trắng như tuyết, phủ lên mặt đại hán nọ.
Lúc này, đám đệ
tử Thiên Tinh Bang nhao nhao quát lớn: ‘Nhất Điểm Hồng, ngươi… Ngươi thường
ngày cũng nói đạo lí, sao hôm nay…hôm nay…”
Nhất Điểm Hồng
lạnh lùng ngắt lời nói: “Ta bán chính là kiếm, không phải người, nếu ai vũ nhục
ta, chỉ có con đường chết!”
Đám đệ tử Thiên
Tinh Bang giận dữ hét lên: “Nhưng chúng ta thuê ngươi tới giết người, vì sao
ngươi không ra tay với hắn?”
Nhất Điểm Hồng
liếc Trương Khiếu Lâm một cái, chậm rãi nói: “Các người tìm ta là vì đối phó Thi
Sa Môn nhưng người này lại không phải người Thi Sa Môn.”
“Xoát” một
tiếng, kiếm đã vào vỏ, hắn nhảy xuống nóc nhà, nghênh ngang mà đi.
Đám đệ tử của
Thiên Tinh Bang vừa sợ, vừa giận, đột nhiên lại có người hét lên: “Người này
nhất định chính là kẻ đêm qua cùng với Lãnh Thu Hồn phá rối chúng ta, kẻ mà đêm
hôm qua Tam cô nương đi tìm cũng chính là hắn.”
Trương Khiếu Lâm
mỉm cười nói: “Không sai, các ngươi nếu muốn tìm nàng trở về, không ngại đến
Khoái Ý Đường thử xem"
Lời vừa nói,
thân hình cũng liền bay lên, đợi đến khi đám người Thiên Tinh Bang nhào tới đây
thì, chàng đã ở cách đó hơn mười trượng.
Mười lăm chiếc
đèn tinh xảo bằng đồng, khéo léo mà xếp thành hình bảo tháp, lại được đặt vào
một chiếc chao đèn bằng đồng óng ánh. Như thếm ánh đèn liền hội tụ lại thành
một chùm sáng mãnh liệt.
Chiếc đèn kì lạ
này, vốn được treo phía trên chiếu bạc bằng nhung xanh trải rộng, mà lúc này
chiếu bạc ấy lại bị Lãnh Thu Hồn đùng làm phòng tra hỏi.
Hắn sai đem
thiếu nữ mà Trương Khiếu Lâm dùng chăn bông quấn lại trói lại đây, tại phòng
tra hỏi này, chùm sáng mãnh liệt vừa vặn chiếu vào khuôn mặt tái nhợt mà mỹ lệ
kia.
Hai mắt nàng ta
mở lớn, con ngươi giãn ra, thần trí hoàn toàn tan vỡ, cả người trong trạng thái
mơ mơ màng màng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Ta họ Trầm, tên San Cô…, ta
họ Trầm, tên San Cô… Ta là đệ tử của Thiên Tinh Bang, … ta là đệ tử của Thiên
Tinh Bang…”
Lãnh Thu Hồn ngồi
trên một cái ghế dựa lớn phía trước chiếu bạc, trên khuôn mặt lạnh lùng không
hề có chút biểu tình, chỉ có trong mắt chớp động một ý cười tàn khốc.
Trương Khiếu
Lâm vừa tiến vào, lắc đầu than thở: “Giảo hoạt như sói không ngờ biến thành hiền
lành như cừu, cái gì nàng ta cũng nói sao?”
Lãnh Thu Hồn
thản nhiên nói: “Nữ nhân bề ngoài càng kiên cường, thì thực sự ý chí càng yếu
ớt, kẻ nào muốn nữ nhân giữ bí mật cho hắn, kẻ đó chính là tên ngốc.”
Trương Khiếu
Lâm than thở: “Loại chuyện mạo hiểm này, vốn dĩ đều không phải việc của nữ
nhân, trong bếp, bên nôi, mới là nơi các nàng nên ở, chỉ tiếc là một nữ tử càng
thông minh, thì càng không hiểu được đạo lí này.”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét