Chương thứ tám:
Thanh phong minh nguyệt.
Tác giả: Cổ Long
Dịch giả: Nhóm dịch Thiên Ba Phủ
Biên tập: No Mercy
Trong tiếng
hét, kiếm quang đã đâm tới như gió, Trương Khiếu Lâm chắp hai tay sau lưng,
hoàn toàn không nhúc nhích, kiếm quang vút đến trước yết hầu chàng liền dừng
hẳn.
Kiếm quang ánh
lên khuôn mặt chàng, đều đã biến thành màu xanh, yết hầu cũng bị kiếm khí dày
đặc này kích thích đến rung lên, nhưng chàng vẫn mặt không đổi sắc.
Thần kinh của
chàng giống như thép luyện vậy.
Nhất Điểm Hồng
lại đẩy kiếm trong tay về trước nửa phần, mũi kiếm vẫn bất động mà cổ tay hắn
vẫn trấn định như thép.
Nhất Điểm Hồng
lại nói: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi?”
Khoảng cách từ
mũi kiếm đến cổ của Trương Khiếu Lâm chỉ có hai tấc, chàng vẫn bất động thanh
sắc, nhàn nhạt cười nói: “Tất nhiên không phải ngươi không dám, mà chỉ là ngươi
không muốn mà thôi.”
Nhất Điểm Hồng
cười lạnh nói: “Ta một lòng muốn giết ngươi, sao lại không?”
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Ngươi giết ta như vậy, có thể có bao nhiêu lạc thú?”
Mũi kiếm đột
nhiên rung lên.
Cổ tay luôn
trấn định như bàn thạch của Nhất Điểm Hồng không ngờ dao động, lớn tiếng quát:
“Ngươi thực có đủ tự tin.”
Đột nhiên, một
kiếm đâm ra.
Từ đầu đến
Trương Khiếu Lâm không hề nhúc nhích, luồng kiếm phong lợi hại ấy tuy chỉ tạt
lại gần cổ của chàng, nhưng một kiếm này, cũng có thể đâm thủng yết hầu chàng.
Mặt Nhất Điểm
Hồng mặc dù vẫn lạnh như băng, nhưng cơ thể đã bắt đầu run lên từng đợt, khuôn
mặt của hắn lộ ra biểu tình kỳ lạ: “Ngươi… Ngươi thực sự không chịu động thủ?”
Tiếng của hắn,
cũng bắt đầu run lên.
Trương Khiếu
Lâm thở dài, nói: “Thật xin lỗi.”
Nhất Điểm Hồng
ngửa mặt lên trời cười dài, nói: “Được!”
Tiếng cười thê
lương, hắn quay trường kiếm về, hướng yết hầu của mình đâm một kiếm.
Đến lúc này,
Trương Khiếu Lâm ngược lại thất kinh, vùng lên đoạt lại trường kiếm của hắn, cổ
tay Nhất Điểm Hồng chớp động, mũi kiếm trước sau không cách yết hầu của hắn quá
một tấc.
Trương Khiếu
Lâm cũng triển khai Không Thủ Nhập Bạch Nhận, gắng sức cướp lại.
Dưới ánh sao,
chỉ thấy kiếm quang chớp động, bóng người lên xuống, dù sao hai người cũng tính
là động thủ, nhưng trận tranh giành này, có một người không phải để đả thương
mà là cứu người.
Người muốn giết
cũng không phải đối thủ, mà là chính mình
Trận chiến này,
quả thực là không tiền tuyệt hậu, tuyệt vô cận hữu.
Trong sát na
hơn mười chiêu, đột nhiên nghe “tranh” một tiếng, bên hồ chợt vang lên tiếng
đàn, tiếng đàn thánh thót, là âm thanh kì diệu nhất trong thiên hạ, nhưng trong
đó, lại ẩn chứa một chút oán hận nói không nên lời, nghe như nước mất nhà tan,
dào dạt đau thương căm phẫn, khi lại như bị vũ nhục, khinh khi, oán hận tích
tụ, bừng bừng khó tan.
Tiếng đàn vang
lên, khắp đất trời tràn ngập một loại cảm xúc thê lương tiêu điều, trăng sao
trên trời, buồn không sáng rọi, phong cảnh danh hồ, cũng bị nhạt màu.
Trương Khiếu
Lâm tâm tư khoáng đạt, lỗi lạc quang minh, nghe xong còn không có cảm giác gì.
Nhưng Nhất Điểm
Hồng kia, cảnh đời đau khổ, lưu lạc giang hồ, lòng dạ hắn vốn đã cực đoan, vốn
là tràn ngập phẫn nộ, bất bình, bằng không sao lại có thể lấy giết người làm
nghề, lấy giết người làm vui.
Lúc này, tiếng
đàn rơi vào tai hắn, hắn chỉ cảm thấy máu tươi dồn lại, không thể tự khống chế,
đột nhiên ngửa mặt lên trời, trở tay một kiếm hướng về phía Trương Khiếu Lâm mà
đâm ra.
Một kiếm này
cực nhanh và tàn nhẫn, Trương Khiếu Lâm bất ngờ không kịp suy nghĩ, theo bản
năng mà lắc mình né tránh, dưới ánh sao đên, chỉ thấy mắt của Nhất Điểm Hồng đã
đỏ lên, dường như điên cuồng.
Cho đến khi
kiếm thứ hai của Nhất Điểm Hồng đâm ra thì Trương Khiếu Lâm đã không thể không
đề phòng, mới vừa rồi chàng mặc dù có thể trấn định, nhưng bây giờ, đối mặt với
một kẻ đã mất đi lý trí, thì tình huống đã đương nhiên không giống nhau nữa
Tiếng đàn càng
ngày càng gấp, kiếm của Nhất Điểm Hồng cũng càng ngày càng nhanh, toàn thân hắn
dường như đẫ bị tiếng đàn khống chế, không còn khả năng tự chủ nữa.
Trương Khiếu
Lâm không khỏi hoảng hốt, chàng cũng không phải là sợ Nhất Điểm Hồng làm hắn bị
thương, mà vì chàng biết là nếu Nhất Điểm Hồng cứ tiếp tục như vậy sẽ tự làm bị
thương chính mình.
Kiếm chiêu cực
nhanh kia đã trở thành một vùng sáng trước mặt Trương Khiếu Lâm, mà thứ kiếm
quang điên cuồng này, trên đời không có bất luận kẻ nào có thể ngăn chặn được.
Trương Khiếu
Lâm đột nhiên lớn tiếng nói: “Ngươi dám theo ta xuống không?”
Vừa nói, thân
mình bay lên, nhảy vào giữa hồ.
Nhất Điểm Hồng
không chút nào chần chờ, nhảy xuống theo.
Nhưng khi ở
trong nước cũng như trên mặt đất đều giống nhau, kiếm trong tay Nhất Điểm Hồng
vẫn đâm ra, nhưng chỉ tạo nên một đám bọt nước mà khó có thể đả thương người
được.
Trương Khiếu
Lâm rơi vào trong nước, lại như giao long về biển lớn, thân mình như người cá,
chợt lóe lên một cái, xoay người nắm lấy cổ tay của Nhất Điểm Hồng, điểm huyệt
hắn, đưa lên trên bờ, cười nói: “Hồng huynh, Hồng huynh, ngươi mặc dù vừa rồi
ăn không ít khổ, nhưng nói chung vẫn hơn là phát điên mà chết nhiều lắm.” Lại một mình nhảy vào trong nước, hướng về
phía phát ra tiếng đàn bơi đi.
Trong khói nước
mịt mùng, trân mặt hồ có một chiếc thuyền lá trôi đến.
Trên thuyền, có
một hòa thượng thiếu niên mặc tăng y màu xanh nhạt, khoanh chân ngồi ôm đàn.
Dưới ánh trăng,
chỉ thấy hắn mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, dung mạo đẹp như thiếu nữ,
vẻ ngoài ôn nhã, phong thái phóng khoáng tiêu sái, mà không có bất cứ một nữ tử
nào có thể sánh được.
Toàn thân trên
dưới không dính hạt bụi nào, như từ trên chín tầng mây xuống, dù cho Đường Tăng
tái thế, Huyền Trang phục sinh, chỉ sợ cũng chỉ như thế mà thôi.
Sở Lưu Hương
nheo mắt, nhíu mày cười khổ nói: “Thì ra là hắn, ta sớm nghĩ đến, trên đời này
ngoài hắn ra, còn ai có thể đánh ra tiếng đàn như thế… Hắn chơi đàn dưới trăng,
cũng là phong nhã, lại không biết đã hại ta khổ sở.”
Chàng lặn tới
bên thuyền, mới nhô đầu lên, nói: “Trong lòng đại sư, lẽ nào có chuyện băn
khoăn sao?”
“Tranh tranh”
một tiếng, tiếng đàn đột nhiên ngừng, hòa thượng này mặc dù lấy làm kinh hãi,
nhưng dáng vẻ vẫn không mất vẻ khoan thai, mắt lạnh lùng liếc, mặt giãn ra,
nói: “Sở huynh mỗi lần nhìn thấy bần tăng, thì lẽ nào đều phải ướt sũng vậy
sao?”
Hòa thượng
thiếu niên này chính là Diệu Tăng Vô Hoa nổi danh khắp thiên hạ, hắn ngày ấy
chèo thuyền chơi trên biển cũng là bị Sở Lưu Hương chui ra từ trong nước làm
phát hoảng.
Trương Khiếu
Lâm nhảy lên thuyền, trừng mắt nói: “Ai là Sở Lưu Hương?”
Vô Hoa mỉm cười
nói: “Khắp thiên hạ, ngoại trừ Sở huynh, còn có ai có thể trong lúc bần tăng
không hề hay biết mà đi tới bên cạnh bần tăng, khắp thiên hạ, ngoại trử Sở
huynh, còn có ai có thể chỉ qua âm nhạc mà hiểu tâm ý của người?”
Trương Khiếu
Lâm cười ha ha nói: “Khắp thiên hạ, ngoại trừ Sở Lưu Hương, còn có ai lại từ
trong nước chui ra dọa ngươi nhảy dựng… Vô Hoa ơi Vô Hoa, tên người mặc dì là
Vô Hoa, trong lòng lại có vô số linh hoa.”
Trong tiếng
cười, chàng gỡ xuống mặt nạ ngụy trang, ném vào trong hồ.
Vì thế mà dưới
ánh trăng, liền hiện ra Sở Lưu Hương với khuôn mặt làm cho các thiếu nữ nhìn
muốn rớt tròng mắt. Vô Hoa nói: “Mặt nạ tinh xảo như vậy, Sở huynh sao lại ném
vào trong hồ?”
Sở Lưu Hương
cười lớn, nói: “Mặt nạ này đã bị người nhìn thấu, còn tốt sao?”
Vô Hoa mỉm cười
nói: “Thuật dịch dung của Sở huynh là đệ nhất thiên hạ, dù là bần tăng cũng
không dễ dàng nhìn ra, lại không biết ai có thể có ánh mắt lợi hại như vậy?”
Sở Lưu Hương
cười nói: “Không cần biết bọn họ làm thế nào nhìn ra. Dù thế nào thì ta cuối
cùng cũng bị họ nhìn thấu.”
Một người cải
trang, nếu bị ba người nhìn ra, hắn lớn lên dù có xấu xí có lẽ cũng nên khôi phục
dáng vẻ vốn có là tốt nhất.
Vô Hoa nói:
“Lại không biết hai vị kia là nhân vật nào?”
Sở Lưu Hương
nói: “Người đầu tiên chính là giết người không thấy máu. Kiếm hạ Nhất Điểm
Hồng.”
Vô Hoa hơi nhíu
nhíu mày, đột nhiên đem chiếc thất huyền cầm trước mặt kia, ném vào trong nước
Sở Lưu Hương
ngạc nhiên nói: “Chiếc đàn này so với mặt nạ của ta quý giá hơn rất nhiều,
ngươi vì sao lại ném vào trong hồ?”
Vô Hoa nói:
“Ngươi ở đây nhắc tới người có tên như thế, chiếc đàn này cũng đã dính mùi máu
tanh, cũng không phát ra âm thanh linh ảo nữa.” Hắn dùng nước hồ rửa sạch hai
tay, lại lôi ra một mảnh khăn lụa trắng như tuyết, lau khô.
Sở Lưu Hương
nói: “Ngươi cho là nước trong hồ này là sạch sao? Nói không chừng bên trong
có…”
Vô Hoa vôi ngắt
lời, nói: “Nhân năng tạng thủy, thủy bất tạng nhân, bôn lưu lai khứ, kỳ thực vô
trần."
Dịch: Chỉ người vấy bẩn nước thôi
Nước nào lại vấy tanh hôi tới người
Trôi đi trút lại một hồi
Bụi trần cũng mất, trong vời dòng xanh.
Sở Lưu Hương
thở dài nói: “Thảo nào ngươi muốn làm hòa thượng, người như ngươi vậy, nếu
không xuất gia, trong thế tục phàm trần chỉ sợ một ngày đêm cũng không sống
nổi.”
Vô Hoa nhàn
nhạt cười nói: “Vậy người thứ hai đâu?”. Sở Lưu Hương cười nói: “Người thứ hai
này, nặc dù nhận ra ta, ta lại không nhận ra hắn, ta chỉ biết hắn khinh công
bất phàm, am hiểu Nhẫn Thuật.”
Vô Hoa có chút
động dung nói: “Nhẫn Thuật?”
Sở Lưu Hương
nói: “Ngươi vốn học sâu hiểu rộng, cũng biết Nhẫn Thuật đã du nhập vào Trung Thổ
rồi?”
Vô Hoa suy nghĩ
một lát rồi chậm rãi nói:”Nhẫn Thuật nhất lưu, tương truyền là xuất phát từ
trên đảo Phù Tang, cũng được xem như một loại võ công thần bí, nhưng theo bần
tăng thấy, bản lĩnh cao của ngươi không chỉ so với Nhẫn Thuật như nhau mà còn hơn
thế.”
Sở Lưu Hương
nói: “Ngươi nịnh ta như vậy, là muốn lần sau đánh cờ cố ý thua cho ngươi một
ván sao?”
Vô Hoa nghiêm
mặt nói: “Võ công Đông Doanh vốn là do nước ta truyền vào từ thời Đường, chỉ là
bọn họ thêm thắt, cải biến đi thôi, nổi danh nhất chốn võ lâm Đông Doanh Liễu
Sinh Lưu, Nhất Đao Lưu Đẳng tông phái, đại thể chú trọng lấy tĩnh chế động, hậu
phát chế nhân, này chẳng lẽ không tương tự với Nội Gia Tâm Pháp của nước ta, về
phần kiếm pháp của bọn họ cay độc, ngắn gọn, cũng là có cùng nguồn gốc với đao
pháp thịnh hành vào thời Đường ở nước ta, đại đồng tiểu dị.”
Sở Lưu Hương
cười nói: “Ngươi quả nhiên uyên bác, nhưng loại Nhẫn Thuật này…”
Vô Hoa nói:
“Hai chữ Nhẫn Thuật này, nghe đến mặc dù thấy huyền diệu, kì thực cũng không
khác gì khinh công, ám khí, mê dược, cùng với dịch dung tổng hợp lại mà thôi,
chỉ là bọn họ trời sinh thạo bắt chước, mô phỏng theo, lại có một loại tinh
thần tử vì đạo mạc danh kì diệu, học
xong của nước ta, không chỉ biến thành của riêng, còn nhuộm màu huyền bí cho nó thành như thần thoại mà
thôi.”
Sở Lưu Hương
nói: “Ta chỉ hỏi ngươi, trong quá trình bọn họ tô vẽ biến hóa mà trở thành loại
võ công là Nhẫn Thuật bây giờ, có hay không đã du nhập vào Trung thổ? Có người
học được hay không?”
Vô Hoa trầm
ngâm, nói: “Có người nói hai mươi năm trước, đã từng có một vị Nhẫn Giả là Y Hạ
vượt biển đến, lại ở tại vùng Mân Nam ba năm, nếu trong chốn võ lâm Trung Thổ
không có ai biết Nhẫn Thuật, vậy chắc chắn trong ba năm này có ai đó học được,
hơn nữa chính là nhân vật trong chốn võ lâm vùng Mân Nam.”
Sở Lưu Hương
nhíu mày: “Mân Nam?...
Chẳng lẽ là người của hai đại thế gia của võ lâm là Trần gia và Lâm gia?”
Vô Hoa nhíu
mày, cười nói: “Một đêm thế này, ngươi lại chỉ cùng ta đàm chuyện thế tục, cũng
không sợ phụ trăng thanh gió mát sao?”
Sở Lưu Hương
nói: “Ta vốn là một tục nhân, nhất là lúc này, ngoài những chuyện thế tục này,
ta đều không hứng thú với chuyện khác.”
Chàng đột nhiên
đứng lên, cười lớn, nói: “Ngươi nếu muốn đàm thiền, chơi cờ, sau khi xong việc ta sẽ tìm ngươi, hơn nữa bảo đảm là
sẽ sạch sẽ!”
Trong tiếng
cười, nhảy xuống, hoàn toàn không bắn lên chút bọt nước nào.
Vô Hoa cười
nói: “Lời hẹn đàm thiền, chơi cờ, ngươi ngàn vạn lần đừng quên.”
Đầu Sở Lưu
Hương nhô lên mặt nước, cao giọng cười: “Kẻ nào quên lời hẹn với Vô Hoa, kẻ đó
chính là một tên ngốc.”
Vô Hoa nhìn
theo bóng chàng bơi đi như người cá, khẽ cười nói: “Có thể cùng người này quen
biết, vô luận là bạn hay địch, đều là một chuyện vui vẻ.”
Sở Lưu Hương
bơi về đến bờ, ôm lấy Nhất Điểm Hồng, tìm một cái cây cao, đặt hắn thật vững
trên một chạng cây, sau đó thả mình xuống mặt đất, phất tay cười nói: “Chúng ta
tạm biệt ở đây đi, nửa canh giờ nữa, ngươi sẽ tỉnh lại, ta biết ngươi chắc chắn
không hề muôn bị ta nhìn thấy lúc ngươi tỉnh lại chật vật như thế nào.”
Chàng nghênh ngang
vào thành, dọc theo đường đi nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy việc này cho tới
bây giờ, vần loạn thành một đoàn, không đào ra manh mối nào.
Chàng quyết
định tạm thời không nghĩ nữa, khi nào nghỉ ngơi tốt rồi, lại nghĩ tiếp sau.
Trí não con
người là một thứ rất kì quái, nếu thật lâu không cần nó, nó sẽ bị han gỉ, nhưng
nếu dùng nó quá nhiều, nó cũng chết lặng theo.
Sau khi vào đến
trong thành, trên đường đã lâp ló tia nắng mai, người đi đường đã thưa thớt qua
lại.
Y phục của Sở Lưu Huong cũng đã khô, ba chuyển hai
rẽ, không ngờ đã đến Khoái Ý Đường, thi thể Tống Cương không thấy, Trầm San Cô
cùng đám đệ tử Thiên Tinh Bang cũng đều đi.
Mấy đại hán mặc
hắc y đang thu dọn, quét tước, nhìn thấy Sở Lưu Hương đều quát: “Lúc này sòng
bạc còn chưa mở, ngươi buổi tối hãy quay lại đi, gấp cái gì?”
Sở Lưu Hương
cười nói: “Ta là tìm Lãnh Thu Hồn.”
Đại hán cả giận
nói: “Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám gọi thẳng tên Lãnh công tử?”
Sở Lưu Hương
nói: “Ta cũng không phải thứ gì, chỉ là huynh đệ của Lãnh Thu Hồn mà thôi.”
Mấy đại hán
liếc nhau, vội buông chổi quét, thùng nước, hấp tấp chạy vào.
Qua một lát,
Lãnh Thu Hồn từ từ bước ra, trên mặt mặc dù lộ ra dáng vẻ thiếu ngủ, hai mắt
vẫn sáng quắc, trông Sở Lưu Hương từ trên xuống dưới vài lần, lạnh lùng nói:
“Các hạ là ai? Lãnh mỗ không nhớ là có một huynh đệ như các hạ vậy.”
Sở Lưu Hương cố
ý liếc khắp chung quang, nhỏ giọng nói: “Tại hạ là Trương Khiếu Lâm, để tránh
tai mắt của người khác mới cố ý hóa trang thành thế này.”
Lãnh Thu Hồn
giật mình, đột nhiên kéo tay hắn, cười to nói: “Thì ra là Triệu nhị ca, đệ thật
đáng chết, lại đã quên dung mạo của nhị ca!”
Sở Lưu Hương
cười thầm, bị hắn kéo vào một gian phòng ngủ tinh tế, bên trong lộ ra mái tóc
rối tung của nữ nhân, một cây trâm ngọc bích rơi trên mặt gối.
Lãnh thu hồn
trợn mắt, xốc chăn lên, lạnh lùng nói: “Xong việc, người còn không đi?”
Nàng kia vội
nàng mặc lại y phục, lảo đảo chạy ra ngoài.
Lãnh Thu Hồn
lúc này mới ngồi xuống, nhìn Sở Lưu Hương nói: “Không ngờ thuật dịch dung của
huynh đài cũng thật tinh diệu.”
Sở Lưu Hương sờ
sờ mũi, cười nói: “Lãnh huynh có thể nhìn ra sao?”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Lúc dịch dung, tất nhiên không được tự nhiên như trước, nếu huynh đài hóa
trang thật xấu, cũng không bị nhìn ra, như vậy… như vậy luôn quá làm người khác
chú ý.”
Sở Lưu Hương
nhịn cười sắp đứt ruột, trong miệng lại than thở: “Trong đêm tối vội vã dịch
dung, mặc dù không giống lắm, nhưng cũng phải chấp nhận thôi.”
Lãnh Thu Hồn
nhìn lại, nói: “Nói chung cũng không hề kém, chỉ cần mũi thấp một chút, mắt nhỏ
một chút là được.”
Sở Lưu Hương
nhịn cười, nói tiếp: “Được được, lần sau nhất định sửa đổi.”
Tròng mắt chàng
vừa chuyển, lại nói: “Trầm San Cô đâu?”
Lãnh Thu Hồn
khẽ cười nói: “Tại hạ không muốn trái lời huynh, tự nhiên thả nàng ta đi, Thiên
Tinh Bang tuy rằng sa sút, nhưng cũng coi như một bang phái thành danh, ta cũng
không muốn kết oán quá sâu với bọn họ.”
Sở Lưu Hương
nói: “Nên như vậy, lại không biết huynh đài có từng phái người đi hỏi thăm hành
tung của võ nhân trong thành Tế Nam
không?”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Ta đã sai kẻ khác cẫn thận tìm kiếm, Ngũ Quỷ kia cũng không có ở thành,
trừ lần đó ra mặc dù có một nhân vật không nhỏ hàng đâu, nhưng cùng chúng ta
không có quan hệ gì.”
Sở Lưu Hương
thuận miệng nói : “Thế là ai?”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Người đó có trang phục kì quái, bội kiếm hẹp, chính là nhân vật thuộc
phái Hải Nam kiếm phái, nhìn có vẻ là cao thủ, đoán là nếu không phải Linh Thứu
Tử thì là Thiên Ưng Tử.”
Sở Lưu Hương
nhảy dựng lên, nói: “Chính là Thiên Ưng Tử, hắn hiện giờ ở đâu?”
Lãnh Thu Hồn
ngạc nhiên nói; “Vì sao huynh đài lại khẩn trương như vậy?”
Sở Lưu Hương
nói: “Ngươi trước đừng hỏi, nói mau hắn bây giờ ở đâu? Chậm thêm nữa chỉ sợ
không kịp.”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Hắn vẫn chưa ghé lại đạo quan, mà dừng chân ở một khách lầu ở thành Nam,
huynh đài vì sao phải tìm hắn gấp gáp như vậy?”
Lời hắn còn
chưa dứt, SỞ Lưu Hương đã chạy đi, lẩm bẩm nói: “Chỉ mong ta đi không muộn, chỉ
mong hắn không trở thành kẻ thứ ba phải chết vì bức thư kia.”
Khách lầu kia
quy mô quá lớn, lữ khách cũng không ít, người xuất gia lại chỉ có một mình Thiên
Ưng Tử, đang ở Triều Dương tiểu viện.
Chỉ là lúc này
người đã đi khỏi.
Sở Lưu Hương
hỏi thăm rõ ràng, vòng hai vòng đã cắt được đuôi tên phục vụ phòng hắn như
phòng cướp, tên phục vụ này chỉ thấy người trước mắt đột nhiên biến mất, còn
tưởng được gặp tiên, quỳ trên mặt đất dập đầu. Sở Lưu Hương đã đến tiểu viện bị
khóa, dùng một sợi đồng, mở khóa cửa.
Phái Thiên Ưng
mặc dù không nhỏ, bọc hành lí cũng không nhiều, chỉ có một bao quàn áo màu vàng, trong có bộ nội sam khố để thay
đổi, hai cái thắt lưng, còn có một quyển
kinh thư bìa lụa vàng.
Quyển kinh thư
này trong bao hành lý còn dùng một sợi tơ tằm buộc lại, hiển nhiên là vô cùng
quý giá đối với Thiên Ưng Tử. Sở Lưu Hương thầm nghĩ: “Phong thư thần bí này,
chẳng lẽ giấu ở trong cuốn kinh thư này?”
Lúc này, Sở Lưu
Hương cũng đã nhìn ra, có quá nhiều thứ liên quan đến phong thư kia, nói không
chừng chính là chiếc chìa khóa phá giải mọi bí mật, bằng không, tuyệt đối không
thể có nhiều người vì nó mà chết như vậy.
Sở Lưu Hương
cởi nút sợi tơ, quả nhiên có một phong thư từ trong đó rơi xuống.
Chàng mừng như
điên, rút ra bức thư, trên nền giấy màu hồng phấn, hiện ra hai hàng chữ viết
thanh tú, xem ra là bút tích của nữ tử.
Trong thư viết:
“Hoàn quân chi minh châu, tạ quân chi xích tố.
Tặng quân dĩ
tuệ kiếm, phán quân trảm tương tư.”
Dịch nghĩa: “Trả người này ngọc minh châu
Tạ ơn từng chữ, từng câu thư người
Tặng người chuôi tuệ kiếm thôi
Những mong người chặt đứt rồi tương tư.”
Giấy viết có
vết nhàu sâu, hẳn là đã bị xem qua rất nhiều lần, nhưng cũng được bào quản gần
như nguyên vẹn, có thể thấy người nhận đối với nó quý trọng nhường nào.
Lời lẽ trong
thư viết dù uyển chuyển, nhưng hiển nhiên là muốn người nhận thư gỡ bỏ tư tình,
chớ thêm nhớ nhung nàng ta, nếu thẳng thắn mà nói, chính là: “Ta không thích
ngươi, ngươi cũng đừng lại si tâm vọng tưởng với ta nữa.”
Phong thư này
tự nhiên là viết cho Thiên Ưng Tử, chỗ kí tên chỉ viết hai chữ “Linh Tố” nhỏ,
đoán là khuê danh của nàng kia.
Sở Lưu Hương
thầm than, nghĩ ngợi nói: “Xem ra, trước khi Thiên Ưng Tử xuất gia là có một
đoạn chuyện thương tâm, nói không chừng hắn chính là vì chuyện này mà xuất gia.
Trước giờ cứ nghĩ hắn là một kẻ tuyệt tình, không ngờ lại là một kẻ đa tình.
Chàng trong lúc
vô tình biết được việc riêng tư của người khác, trong lòng tự cảm thấy có lỗi,
chàng rốt cục vẫn không tìm được phong thư thần bí kia, trong lòng không khỏi
thất vọng.
Bao quần áo trở
về nguyên dạng, ai cũng không nhìn ra đã bị người động qua.
Sở Lưu Hương đi
tới trên đường, thì thầm tự hỏi: “Thiên Ưng Tử sẽ đi đâu? Hắn ngàn dặm xa xôi
mà đến, cũng là vì truy tìm tung tích của sư huynh hắn là Linh Thứu Tử, hắn nếu
đã tới Tế Nam
hẳn là phải đi Thi Sa Môn hỏi thăm.”
Vừa nghĩ đến
đây, chàng ngay lập tức bắt xe ngựa, quay về Khoái Ý Đường.
Lãnh Thu Hồn
đang đứng ngoài cửa, tựa hồ đang tiễn khách.
Nhìn thấy Sở
Lưu Hương, cười nói: “Huynh đã đến chậm một bước.”
Sở Lưu Hương
vội hỏi: “Chẳng lẽ Thiên Ưng tử vừa tới?”
Lãnh Thu Hồn
cười nói: “Đúng vậy, huynh đi tìm hắn, hắn lại tới tìm ta, kì quái chính là,
Hải Nam kiếm phái cũng có người mất tích, càng kí quái chính là hắn không tìm
người khác hỏi thăm, lại hết lần này đến lần khác tới tìm ta, Hải Nam cùng Tế
Nam cách nhau ngàn dặm, Hải Nam kiếm phái có người mất tích, Thi Sa Môn làm sao
mà biết được tung tích?”
Sở Lưu Hương
nói: “Ngươi có biết hắn rời đây đi đâu không?”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Quay về khách lầu, ta vốn cùng hắn ước định, sau giờ ngọ sẽ qua đáp lễ.”
Sở Lưu Hương
không đợi hắn dứt lời, đã biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc này chàng
đã quen đường, chạy thẳng vào khóa viện, cửa sổ trong phòng đã nhấc lên, một
đạo nhân búi tóc cao cài trâm đen, dáng cao gầy, đang ngồi bên cửa sổ pha trà.
Trong đầu hắn
không biết suy nghĩ cái gì, trong bình
căn bản không có trà, hắn lại không hề hay biết, tay vẫn cầm bình trà rót.
Sở Lưu Hương
thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Ta rốt cuộc tới đúng lúc, từ giờ, dù thế nào
ta cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào giết hắn trước mặt ta.”
Nói xong liền
ôm quyền, gọi to: “Trong phòng có phải là Thiên Ưng Đạo trưởng không?”
Thiên Ưng Tử
nghĩ đến xuất thần, đến tiếng gọi lớn như thế mà cũng không hề hay biết.
Chàng bước lại
phía cửa sổ, lại nói: “Tại hạ đến, là vì theo lời sư huynh…”
Lời còn chưa
dứt, đột nhiên phát hiện, trong bình không phải là không có trà mà là bị hắn đổ
mất, nước trà đổ khắp bàn, ướt hết cả người
hắn.
Sở Lưu Hương
chợt nghĩ ra điều gì, tay vỗ vào vai hắn, nào ngờ, hắn liền ngã xuống đất, hai chân vẫn khoanh tròn, duy
trì tư thế ngồi.
Sở Lưu Hương
hoảng hốt, phi thân nhảy vào, chân tay Thiên Ưng Tử đã lạnh ngắt, tắt thở,
trước ngực có một mảng máu, đúng là trước bị điểm huyệt, sau lại bị đâm một
kiếm xuyên qua ngực mà chết.
Hải Nam
kiếm khách nổi danh này, lại bị giết mà không hề hay biết, sát thủ dùng kiếm
của hắn đâm thủng ngực mà ngay cả bình trà trong tay cũng không đánh rơi.
Đây là loại
thân thủ kinh người đến thế nào.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét