Tác giả: Cổ Long
Dịch giả: Nhóm dịch Thiên Ba Phủ
Biên tập: No Mercy
Lãnh Thu Hồn
nói: “Trương huynh còn muốn hỏi nàng ta điều gì?”
Hắn cười cười
tàn khốc, liếc mắt nhìn Trương Khiếu Lâm, thong thả nói tiếp: “Dù huynh bây giờ
có hỏi nàng trước đây có bao nhiêu tình nhân, nàng cũng sẽ nhất nhất nói cho
huynh.”
Trương Khiếu
Lâm “Khụ” một tiếng, đi qua cúi người nhìn Trầm San Cô, nói: “Ngươi còn nhận ra
ta không?”
Trầm San Cô đôi
mắt còn đang mở to vô hồn, đột nhiên cười khanh khách cười nói: “Ta tất nhiên
nhận được ngươi, trong số tình nhân của ta, ngươi là kẻ có thể cho ta thỏa mãn
nhất, những ngươi cũng là một tên du côn, là một tên súc sinh…”
Lãnh Thu Hồn
cười ha ha nói: “Có thể bị một nữ tử như vậy mắng là súc sinh, Trương huynh,
coi như ngươi thật có bản lĩnh, hai chữ “Súc sinh” này trong miệng nữ nhân,
bình thường đều có một ý nghĩa khác.”
Trương Khiếu
Lâm cười khổ sờ sờ mũi, nói: “Vì sao ngươi phải đến điều tra bí mật của ta?”
Trầm San Cô
nói: “Chỉ vì ngươi cùng với Lãnh Thu Hồn lén la lén lút, chẳng phải đang thương
lượng điều gì bí mật sao?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Cái này cùng với Thiên Tinh Bang của ngươi thì có quan hệ gì?”
Trầm San Cô
nói: “Tất nhiên là có quan hệ, Thiên Tinh Bang lần này tới Tế Nam, chính là vì
tìm Thi Sa Môn, mà Lãnh Thu Hồn lại là kẻ nắm giữ quyền lực lớn nhất ở Thi Sa
Môn.”
Lãnh Thu Hồn
nheo mắt cười, ngắt lời: “Thi Sa Môn và Thiên Tinh Bang nước giếng chẳng phạm
nước sông, Thiên Tinh Bang sao phải tìm đến?”
Trầm San Cô
nói: “Do chưởng môn của Thiên Tinh Bang là Thất Tinh Đoạt Hồn Tả Hựu Tranh đột
nhiên mất tích, mà trước khi đi, chưởng môn đã từng nói là muốn tới tìm Sát Thủ
Thư Sinh Tây Môn Thiên của Thi Sa Môn.”
Ánh mắt Trương
Khiếu Lâm lóe lên, hỏi: “Ngươi có biết vì sao hắn lại tìm Tây Môn Thiên không?”
Trầm San Cô
nói: "Không biết."
Trương Khiếu
Lâm nói: “Tả Hựu Tranh cùng với Tây Môn Thiên thường ngày có qua lại không?”
Trầm San Cô
nói: “Cũng không.”
Trương Khiếu
Lâm nhíu mày, nói: “Ngươi cũng biết Tây Môn Thiên lúc này cũng đã mất tích?”
Trầm San Cô
nói: “Không biết.”
Hai hàng lông
mày của Trương Khiếu Lâm nhíu lại càng chặt, đang hết sức tập trung suy nghĩ.
Lãnh Thu Hồn
đột nhiên lạnh lùng nói: “Thảm án phát sinh đêm qua tại bản môn, có liên quan
đến Thiên Tinh Bang không?”
Trầm San Cô
nói: “Thảm án nào? Ta không biết.”
Mắt Lãnh Thu
Hồn liếc Trương Khiếu Lâm một cái.
Trương Khiếu
Lâm nói: “Tả Hựu Tranh trước lúc xuất môn, không phải đã để lại một phong thư
sao?”
Trầm San Cô suy
nghĩ một lát rồi nói: “Không sai.”
Mắt Trương
Khiếu Lâm sáng lên, nói: “Ngươi có biết phong thư ấy bây giờ ở đâu không?”
Trầm San Cô
nghĩ một lúc rồi nói: “Chưởng môn giao cho nhị sư huynh rồi.”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Nhị sư huynh là ai?”
Trầm San Cô
nói: “ Là Thiên Cường Tinh Tống Cương.”
Trương Khiếu
Lâm tiếp: “Hắn bây giờ ở đâu?”
Trầm San Cô
nói: “Hắn còn đang ở Từ Châu lo liệu vào gom góp bạc trả cho Trung Nguyên Nhất
Điểm Hồng, chắc hẳn là tối nay có thể về đến.”
Lãnh Thu Hồn
mặt đổi sắc, khinh ngạc: “Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng? Chính là sát thủ chuyên
nghiệp lãnh huyết kia…Thiên Tinh Bang của ngươi vì sao phải trả cho hắn khoản
thủ lao lớn như vậy?
Trầm San Hô
cười ngốc nghếch, nói: “Bởi vì chúng ta muốn hắn tới để đối phó với Thi Sa Môn
của các người. Các ngươi bị tình nghi sát hại chưởng môn bản bang, muốn hắn
giết chết tất cả các ngươi!”
Khuôn mặt tái
nhợt của Lãnh Thu Hồn liền không có chút máu, không ngừng vuốt ve chuôi đao bên
hông, nói: “Các ngươi trả hắn bao nhiêu?”
Trầm San Cô
nói: “Một vạn lượng, giết một người thêm một ngàn lượng, giết được ngươi – Lãnh
Thu Hồn, thêm năm nghìn lượng.”
Lãnh Thu Hồn
cười điên cuồng, nói: “Tốt, ta hôm nay mới biết được mạng của ta so với người
khác đáng giá hơn… Nhưng năm nghìn lượng cũng không tính là nhiều, ta có thể
trả hắn một vạn…Hai vạn.”
Trầm San Cô
nói: “Nhất Điểm Hồng xưa nay đều rất giữ chứ tín, chỉ cần đã chấp nhận điều
kiện của chúng ta, thì dù ngươi có trả hắn gấp mười lần, hắn cũng sẽ không đáp
ứng.”
Tiếng cười của
Lãnh Thu Hồn đột nhiên dừng lại, bàn tay nắm chặt chuôi đao, ánh mắt dời về
phía cửa sổ, dường như chỉ lo Nhất Điểm Hồng thần bí đáng sợ kia xông tới bất
cứ lúc nào.”
Trầm San Cô
cười ngốc nghếch nhìn về phía Trương Khiếu Lâm, nói: “Ngươi rốt cuộc tên gọi là
gì? Ngươi đáng lẽ nên tên là Thiên Cường Tinh mới đúng, nhị sư huynh của ta tuy
rằng kêu Thiên Cường Tinh nhưng cũng không có cường tráng được như ngươi.”
Trương Khiếu
Lâm vội vã điểm Thụy Huyệt của nàng, lẩm bẩm: “Nữ tử không thể nói nhiều, nếu
không sẽ biến thành bà tám, nếu biến thành bà tám, có thể không gả đi được, nữ
nhân không gả đi được, ta xưa nay đều không muốn nhìn thấy, trên đời này, nếu
như không có những nữ nhân không gả đi được, thị phi sẽ ít đi rất là nhiều.”
Trầm San Cô rốt
cục nặng nề thiếp đi.
Con mắt Lãnh
Thu Hồn vẫn chăm chú vào cửa sổ, lẩm bẩm: “Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng…Kiếm của
hắn rốt cuộc nhanh tới mức nào? Lẽ nào hắn
thực sự ác độc như vậy? Lẽ nào hắn…?”
Trương Khiếu
Lâm cười tiếp lời hắn: “Lãnh huynh không cần suy nghĩ nhiều, dù thế nào cũng sẽ
ngay lập tức nhìn thấy hắn thôi.”
Lãnh Thu Hồn
đứng bật dậy, thất thanh kêu: “Hắn sẽ tới ngay lập tức?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Tất nhiên nói vậy là phải tới rồi.”
Bàn tay Lãnh
Thu Hồn nắm chuôi đao, khớp ngón tay đã trắng bệch, thình lình vỗ bàn, lớn
tiếng nói: “Được, đến đây đi? Dù là Đạo Soái Sở Lưu Hương đến, ta cũng không
nhất định sợ hắn, ta còn sợ Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng sao?”
Trương Khiếu
Lâm mỉm cười nói: “Sở Lưu Hương chẳng lẽ so với Nhất Điểm Hồng đáng sợ hơn?”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Khắp thiên hạ, còn có người đáng sợ hơn Sở Lưu Hương sao?”
Trương Khiếu
Lâm lẩm bẩm: “Theo ta được biết, Sở Lưu Hương thật không đáng sợ chút nào. Hắn
thực ra là một người rất hiền lành, trên đời này, những người hiền lành hơn
hắn, e là rất ít.”
Lãnh Thu Hồn
cười ha ha nói: “Buồn cười… ta chưa bao giờ nghe được chuyện nào buồn cười hơn
chuyện này, chỉ e bản thân Sở Lưu Hương nghe được, hắn sẽ cười đến rụng răng.”
Trương Khiếu
Lâm thở dài, cười khổ nói: “Con người, thật là kì quái, có lúc tình nguyện tin
lời đồn của người khác mà không chịu nghe lời nói thật.”
Đột nhiên, mái
ngói phòng khác kêu “cách” một tiếng.
Tiếng cười của
Lãnh Thu Hồn thoáng cái liền dừng lại, từ đầu đến chân không còn chút ý cười
nào, bay về bên cửa sổ nhanh như viên đạn, lớn tiếng nói: “Các vị bằng hữu đã
tới Khoái Ý Đường, xin mời xuống đây đi!”
Trương Khiếu
Lâm mở cửa, chậm rãi đi ra ngoài, cười nói: “Các vị nếu muốn đánh nhau, cứ tìm
hắn, nếu là tới đánh bạc, tại hạ có thể phụng bồi.”
Dưới ánh sao,
chỉ thấy một đám thân ảnh trên nóc nhà lay động, tụ lại thành một đám, bàn bạc
một trận, sau đó năm người lần lượt nhảy xuống, vẫn còn một người đứng chắp tay
trên mái hiên đối diện, thần tình mười phần nhàn nhã như đi dạo, đôi mắt lại
như mắt sói sáng quắc trong bóng đêm, Trương Khiếu Lâm nhìn thấy rất rõ ràng,
người này chính là Nhất Điểm Hồng.
Một người nhảy
xuống trước, nhanh chóng chỉnh đốn trang phục, râu quai nón rậm rạp, còn thân
hình lại rất gầy, cùng với đám râu quai nón kia hoàn toàn không tương xứng.
Trong số năm người, khinh công của hắn hiển nhiên cao hơn rất nhiều, vừa tiếp
đất, ánh mắt liền sáng quắc, đánh giá Trương Khiếu Lâm, sau đó liền ôm quyền,
lạnh lùng nói: “Các hạ hẳn là chủ nhân nơi này?” Lại thấy trên bàn tay trái
phía trước của hắn, trên ngón giữa và ngón áp út có đeo ba cái nhẫn kì lạ bằng
kim loại đen bóng.
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Phải chăng các hạ là Thiên Cường Tinh Tống nhị gia?”
Hán tử râu quai
nón đáp: “Đúng vậy.”
Trương Khiếu
Lâm đẩy cửa. cười nói: “Chủ nhân nơi này đang ở bên trong, xin mời.”
Lãnh Thu Hồn đã
ngồi ở trên chiếc ghế hồi nãy, trường đao sáng loáng đã rút ra, để ở cổ Trầm
San Hô, lạnh lùng nhìn Tống Cương, thong thả nói: “Tống nhị tiên sinh tới thật
khéo, Ở đây, tại hạ vừa bắt được một nữ tặc, nếu như Tống nhị tiên sinh có hứng
thú, có thể cùng nhau thẩm vấn nàng ta.”
Tống Cương đứng
giữa cửa, khuôn mặt âm trầm đã tím lại, cũng không biết nên vào hay không.
Lãnh Thu Hồn ha
ha cười nói: “Tống nhị tiên sinh chẳng lẽ mặc quần áo chật quá, đến má mặt đều
đỏ rồi, xem ra lần sau thật là cần đổi nhà may khác, tại hạ có thể vì Tống tiên
sinh giới thiệu một người.
Đám đệ tử Thiên
Tinh Bang mặt biến sắc, gầm lên, vọt vào, Tống Cương đột nhiên trở tay, một
chưởng đánh cho kẻ đầu tiên nhảy vào ngã ra ngoài cửa, bản thân lại chắp tay
cười nói: “Này…này chắc là hiểu lầm.”
Lãnh Thu Hồn
nhướng mày, nói: “Hiểu lầm?”
Tống Cương nói:
“Người đang nằm dưới đao của Lãnh công tử, chính là sư muội của Tống mỗ.”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Nha… vậy thì tại hạ ngược lại đã thất lễ rồi, nếu lệnh sư muội sớm nói ra
lai lịch, tại hạ sao dám vô lễ như thế.” Ngôn ngữ mặc dù rất khách khí, thanh
đao lại vẫn để trên cổ Trầm San Cô, hoàn toàn không có ý rút về.
Tống Cương
không giấu được vẻ lo lắng, cười gượng nói: “Nếu huynh đài có thể thả xá muội
ra, tệ bang cảm kích vô cùng.”
Lãnh Thu Hồn cười
lớn: “Giữa nam và nữ, nếu có mối quan hệ không bình thường, quả nhiên là không
thể che giấu được.”
Tống Cương rút
cuộc nhịn không được, biến sắc, nói: “ Ngươi nói cái gì?”
Lãnh Thu Hồn
thản nhiên nói: “Tại hạ chỉ nói, các hạ vì đa tình với sư muội, liền quên luôn
sư huynh.”
Mặt Tống Cương
liền lúc đỏ lúc tím, lắp bắp nói: “Tệ sư muội… Tệ sư huynh…”
Lãnh Thu Hồn
đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Người ngay không nói lòng vòng, ta không
ngại nói cho ngươi biết. Tả Hựu Tranh sống hay chết, đi đâu, Thi Sa Môn của ta
hoàn toàn không biết, về phần sư muội này của người ư…Ngươi nếu muốn mang nàng
đi, cũng không dễ dàng như vậy.”
Tống Cương nắm
chặt tay thành đấm, nói: “Ngươi…ngươi muốn thế nào?”
Lãnh Thu Hồn
nói: “Nếu ngươi muốn nữ nhân này sống đi ra ngoài, phải thề rằng Thiên Tinh
Bang mãi mãi không bao giờ đặt chân đến Tế Nam, còn vị bằng hữu đứng trên mái
hiên kia, tất nhiên trước tiên mời hắn quay về.”
Nói chưa dứt
lời, đột nhiên nghe thấy tiếng gió thổi, một thân ảnh từ cửa sổ bên trái bay
vào, lại bay ra từ của sổ bên phải, chiếc đao trên tay lãnh Thu Hồn bị người đó
đánh phải “Đinh” một cái, suýt nữa tuột tay bay mất.
Lại nhìn Trung
Nguyên Nhất Điểm Hồng, đã ở trên mái hiên bên phải.
Hắn không cần
nói, cũng đã cho Lãnh Thu Hồn một câu trả lời rõ ràng nhất: “Ta muốn đi hay
đến, không ai có thể quản được ta.”
Mặt Lãnh Thu
Hồn biến sắc, lập tức cười nói: “Chỉ cần huynh đài không quản chuyện Thiên Tinh
Bang nữa, bất cứ khi nào muốn tới Tế Nam thành, Thi Sa Môn của ta nhất
định thịnh tình chào đón.
Lúc này Tống
Cương cũng đã không nhịn được quát lên: “Nhất Điểm Hồng, ngươi giết hại người của chúng ta, ta đã không có nửa
câu oán hận, ngược lại còn quở trách bọn họ, họ Tống ta đối với phụ thân cũng
không khách khí như ngươi, nhưng ngươi vừa rồi rõ ràng có thể cứu Tam muội, lại
không chịu ra tay, ngươi… Ngươi…ngươi”
Nhất Điểm Hồng
lạnh lùng nói: “Ta xưa nay chỉ biết giết người, không biết cứu người.”
Ánh mắt hắn so
với đao thương còn lạnh hơn, Tống Cương nhìn hắn, những lời sau đó liền bị nuốt
trở lại, tắc trong cổ họng, cũng không nói nên lời, một lát sau, lại ha ha cười
nói: “Đã như vậy, vì sao ngươi không giết hắn?”
Nhất Điểm Hồng
nói: “Ta giết người chứ không ám toán, ngươi gọi hắn ra, ta sẽ giết hắn cho
ngươi.”
Lãnh Thu Hồn
cười to nói: “Chỉ là trước khi tại hạ ra ngoài, lệnh sư muội cũng đã hương tiêu
ngọc vẫn.”
Tống Cương hung
hăng giậm chận, gào lên: “Được, theo lời ngươi, từ nay về sau, Thiên Tinh Bang
quyết không lại đặt chân đến Tế Nam
một bước.”
Người như Tống
Cương mạc dù trong giang hồ địa vị không cao, nhưng là người trong bang hội,
nếu muốn tiếp tục lăn lộn chốn giang hồ, lời phải như núi, tuyệt không thay
đổi.
Lãnh Thu Hồn
nhếch miệng cười, nói: “Đã như vậy…”
Thình lình,
nghe một người cười hì hì nói tiếp: “Lãnh huynh chớ quên, thả vị cô nương này,
còn cần một điều kiện nữa.”
Tống Cương lập
tức xoay người, liền nhìn thất Trương Khiếu Lâm hì hì đi vào, trong mắt hắn
dường như muốn phát hỏa, phẫn nộ quát: “Ngươi là cái thứ gì? Còn muốn lắm
chuyện.”
Trương Khiếu
Lâm cười hì hì nói: “Ta không phải thứ gì, là người.”
Tống Cương điên
cuống hét lên, đánh ra một quyền, chiếc nhẫn trên ngón tay, lấp lánh, sáng
lạnh, muốn lấy mạng người dễ như trở bàn tay, nhưng khi hắn đánh ra, trước mặt
đã không có bóng người.
Đã thấy Trương
Khiếu Lâm cười hì hì đứng ở trên mái hiên, nói: “Tại hạ đã nói từ trước, đánh
nhau thì tuyệt đối không phụng bồi.”
Tống Cương vừa
sợ vừa giận, ra hiệu về phía Nhất Điểm Hồng, Nhất Điểm Hồng lại làm như không
nhìn thấy, Tống Cương rút cuộc nhịn không được, nói: “Hồng huynh, còn chưa đến lúc huynh giết người sao?”
Nhất Điểm Hồng
liếc qua Trương Khiếu Lâm một cái, chậm rãi nói: “Người trên đời, ai ta cũng có
thể giết, nhưng hắn… Ngươi hãy tìm cao nhân khác đi!”
Từ trên mái
hiên thả xuống một túi bạc, cũng không quay đầu lại, mà bước đi.
Tống Cương cứng
họng, chôn chân tại chỗ, hắn quả thực nằm mơ cũng không nghĩ đến Trung Nguyên
Nhất Điểm Hồng kẻ giết người như rạ cũng có lúc không giết người.
Trương Khiếu
Lâm đứng chắp tay, tay áo phiêu phiêu, ung dung cười nói: “Thật ra, điều kiện
của ta so với của Lãnh công tử đơn giản hơn rất nhiều.”
Tống Cương rốt
cuộc giậm chân, nói: “Ngươi muốn thế nào, nói đi!”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Chỉ cần ngươi đem lá thư lệnh sư huynh giao cho trước khi đi cho ta
xem, ta lập tức nghênh đưa lệnh sư muội đi, còn thuê kiệu rước nàng, đốt pháo
tẩy xú khí.”
Tống Cương
không khỏi giật mình, nói: “Điều kiện của ngươi chỉ là vì muốn nhìn lá thư
kia?”
Trương Khiếu
Lâm nói: “Xem xong, trả lại ngay lập tức.”
Tống Cương im
lặng hồi lâu, chậm rãi nói: “Lá thư này, mặc dù ta đã hủy, nhưng nội dung bên
trong, ta cũng đã xem qua, chỉ không biết lá thư này có liên quan gì với ngươi,
sao ngươi nhất định phải xem?”
Trương Khiếu
Lâm vui vẻ nói: “Ngươi cũng không cần hỏi ta là vì sao, chỉ hỏi ngươi là có
muốn sư muội yêu kiều của ngươi trở về
vòng tay ôm ấp của ngươi không?”
Tống cương suy
nghĩ một lát, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt dưới ánh đèn kia, một trận
máu nóng dồn lên trong ngực, liền làm liều, lớn tiếng nói: “Được, ta nói, thực
ra lá thư này cũng không phải bí mật gì, chỉ là…”.
Đột nhiên hét
lên một tiếng, lao về phía trước vài bước, ngã xuống thở dốc.
Đám đệ tử của
Thiên Tinh Bang kinh hô loạn lên, chỉ thấy trên người hắn hình như không hề có
vết thương nào, một lúc lâu sau, mới thấy một dòng máu tươi từ đốt sống thứ bảy
thấm ra.
Lãnh Thu Hồn
biến sắc, nói: “Đây đã là người thứ hai vì phong thư kia mà chết, Trương huynh,
ngươi…”
Ngẩng đầu nhìn
lên, Trương Khiếu Lâm vốn ở trên mái hiên đã không biết đi đâu rồi.
Lúc Tống Cương
điên cuồng gào thét, lăn lộn, từ sau góc tường khuất liền có bóng người chợt
lóe, dù người khác không nhìn thấy, thì nào có thể thoát khỏi cặp mắt lợi hại
của Trương Khiếu Lâm.
Chàng lập tức
lăng không mấy trượng, đuổi theo, ai ngờ người nọ đã cách đó hơn mười trượng. Khinh
công của chàng cao, thiên hạ đều biết, ai biết người này khinh công cũng không
kém là bao.
Hai bóng người,
một trước một sau, trong gió đêm khô hanh tại thành Tế Nam, lăng không giữa trời, giống
như hai người được buộc trên một chiếc diều.
Thân ảnh của
người nọ luôn luôn giữ một khoảng cách với Trương Khiếu Lâm.
Chỉ trong vòng
nửa khắc, hai người ra bay vút ra khỏi thành, xa xa “sương khói mờ nhân ảnh”,
đã đến ven hồ Đại Minh, dưới ánh trăng.
Cái hồ nổi
tiếng này, xem ra còn có một vẻ hấp dẫn
khác làm rung động lòng người.
Lúc này Trương
Khiếu Lâm đã đuổi đến được bóng người nọ - trong thiên hạ bất cứ ai, khinh công
so với chàng vẫn kém một chút.
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Bằng hữu, ngươi hãy dừng lại đi, ta đảm bảo tuyệt đối không động
đến một cọng lông của ngươi, nhưng nếu muốn nhảy xuống nước thì không tránh
khỏi tự chuốc lấy khổ.”
Người nọ trong
đêm cười một tiếng, nói: “Sở Lưu Hương, ta rốt cuộc nhận ra ngươi là ai rồi.”
Lời vừa nói, một màn khói màu tím kì dị phụt ra, nuốt
chửng thân ảnh của hắn, cũng như Trương Khiếu Lâm vào.
Làn khói này
lập tức nặng trĩu như là một vật có
trọng lượng, Trương Khiếu Lâm dù cho đôi mắt không bị che, thì thân thể cũng
không thể thoát ra
Chờ chàng nín
thở, lao ra khỏi làn khói, chạy tới ven hồ thì, thân ảnh người nọ đã không thấy
đâu, chỉ thấy một đóa hoa trên mặt nước rung động, đang dần tan ra.
Trương Khiếu
lâm ngẩn ra nhìn làn sóng lăn tăn kia, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đây là “Nhẫn Thuật”
thần bí của truyền thuyết phương Đông, sao ta lại không nghe nói ở Trung
Nguyên, trong chốn võ lâm đã có người học được loại võ công gần như tà thuật
này?”
Theo cổ nhân
truyển lại, Nhẫn Thuật kia chính là một loại phương pháp, có thể làm cho mình
biến mất trước mặt kẻ địch, muốn học
loại võ công thần bí này, phải hoàn toàn cắt đứt sắc dục, đem toàn bộ bản thân
mình hiến dâng cho Nhẫn Thuật.
Nghi thức, quá
trình của nó đều vô cùng gian khổ, hoàn toàn quá khả năng chịu đựng của người
thường, Tại chốn võ lâm Đông Doanh, những người tinh thông Nhẫn Thuật, tức Nhẫn
Giả cũng đều được coi là nhân vật thần bí, như ma quỷ.
Khinh công của
Trương Khiếu Lâm mặc dù đã đạt cảnh giới xuất thần nhập hóa, gần như hiểu rõ
tất cả các phương pháp trốn tránh tai mắt của người, nhưng lại không biết nhiều
lắm về Nhẫn Thuật thần bí này.
Chàng run sợ
một hồi, không khỏi cười khổ nói: “Người này tinh thông Nhẫn Thuật, lại có
khinh công tốt như vậy, Sở Lưu Hương ta hôm nay, cuối cùng cũng gặp được đối
thủ, chỉ tiếc đến phút cuối vẫn không đoán ra hắn là ai?”
Đột nhiên nghe
thấy tiếng một người lạnh lùng nói: “Sở Lưu Hương, rút kiếm bên hông ngươi ra.”
Tiếng nói khàn
khàn mà kì lạ, một bóng người, mặc hắc y, từ trong màn hơi nước lờ mờ bên hồ đi
tới, chính là “ Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.”
Trương Khiếu
Lâm ngạc nhiên nói: “Ngươi vì sao cũng tới?”
Nhất Điểm Hồng
nói: “Ta một đường đuổi theo, đến lúc này mới tìm được ngươi, ngươi không thể
làm ta thất vọng.”
Trương Khiếu
Lâm sờ sờ mũi, nói: “Vì sao ngươi thủy chung cứ theo ta?”
Nhất Điểm Hồng
lạnh lùng nói: “Chỉ vì muốn kiếm của ta đâm vào yết hầu của ngươi.”
Trương Khiếu
Lâm giật mình nói: “Ngươi muốn giết ta?”
Nhất Điểm Hồng
nói: “Hoặc là bị ngươi giết.”
Trương Khiếu
Lâm cười nói: “Ngươi biết ta chưa bao giờ muốn giết người, chứ đừng nói là
ngươi.”
Nhất Điểm Hồng
nói: “Ngươi không muốn giết ta, ta cũng sẽ giết ngươi.”
Trương Khiếu Lâm
nói: “Ngươi vừa rồi chẳng phải mới nói, không…”
Nhất Điểm Hồng
lạnh lùng ngắt lời, nói: “Ta chỉ là không muốn giết ngươi vì người khác, ta
giết ngươi, chỉ vì chính ta.”
Trương Khiếu
Lâm cười khổ: “Vì sao?”
Nhất Điểm Hồng
nói: “Có thể cùng Sở Lưu Hương một trận sinh tử, chính là điều thú vị nhất cuộc
đời ta.”
Trương Khiếu
Lâm lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, cười nói: “Chỉ tiếc là ta hoàn toàn không
có hứng thú đánh với ngươi, thật sự xin lỗi.”
Nhất Điểm Hồng
quát lên: “Ngươi không đánh cũng phải đánh!”
0 nhận xét:
Đăng nhận xét