Thứ Hai, 10 tháng 9, 2012

Nhân - Kiếm - Nhân




Tên của y là gì, không ai biết, nhưng y tự xưng là Kiếm Vô Song.

Y có thể không có bằng hữu, không có huynh đệ, không có nữ nhân, không có tiền bạc, thậm chí không có quần áo, nhưng tuyệt đối không thể không có kiếm.

Kiếm không chỉ là bằng hữu, mà còn là huynh đệ của y, tay chân của y.

Nhớ lại lần đầu tiên y chạm vào kiếm, đã cảm thấy một sự phấn kích phi thường. Kể từ đó y đi đâu cũng không rời kiếm. Lúc tắm y để kiếm trong bồn, lúc ngủ y còn ôm kiếm để ngủ.

Có người cho rằng y si kiếm quá mức. Nhưng nếu không thật sự si kiếm, làm sao y có thể là Kiếm Vô Song?

Chỉ khi ngươi thực sự si một thứ gì đó, ngươi toàn tâm toàn ý đối với nó, ngươi mới có thể đạt tới mức tuyệt đỉnh.

Y tuy chưa tới mức đó, lại cách không xa lắm.

Không ai biết y thật ra từ đâu đến, gia thế, sư thừa thế nào? Y tịnh không nói với ai, cũng không muốn ai hỏi y chuyện đó.

Bởi vì cha y chỉ là một nông phu, mẹ y là một người khâu vá thuê.

Gia đình y không giàu có gì, có khi còn hơi thiếu thốn, chỉ lo chạy ăn mỗi ngày cũng đến chết đi được. Tuy vậy bố mẹ y đều rất yêu thương y, chăm lo cho y rất đầy đủ.

Nếu y chịu làm người bình phàm, cho dù không sung túc hạnh phúc lắm, vẫn còn rất yên ổn.

Nhưng y lại không chịu làm người bình phàm, vì vậy y chỉ còn cách vươn lên.

Một người muốn vươn lên, còn phải xem xuất phát điểm của y thế nào. Vì điểm xuất phát của y có thấp hơn người khác không ít, nên y cũng phải cố gắng không ít.

Từ lúc đặt chân vào giang hồ, trong ba năm số trận đấu của y có khi còn nhiều hơn số trận của cả một đời người.

Trong số những trận y đánh, không phải trận nào y cũng thắng. Nhưng y đã nổi danh. Bất kỳ ai đánh bại thất đại kiếm khách đương thời đều sẽ nổi danh.

Mục tiêu của y chỉ còn một người. Là Nam Cung Vô Khuyết.

Nam Cung Vô Khuyết là thiếu trang chủ Nam Cung thế gia, nghe nói kiếm pháp tuyệt đối không dưới thất đại kiếm khách, được coi là lớp sóng đầu của thế hệ thiếu niên thành danh trên giang hồ.

Kiếm Vô Song không những muốn nổi danh, còn thật sự muốn mình vô song. Vì vậy thư thách đấu đã gửi tới Nam Cung sơn trang.

“Chính ngọ, mười ba tháng giêng.

-Kiếm Vô Song-”

Chiến thư đã gửi tới, Nam Cung Vô Khuyết cũng đã nhận lời.
* * *

Hôm nay là mười hai tháng giêng, tại Ngọc Hoa lầu, cách Nam Cung sơn trang không xa lắm.

Mưa rơi không ngớt.

Mưa tuy không lớn nhưng dai dẳng, như cặp tình nhân níu kéo nhau lần cuối trước khi biệt ly. Tiếng mưa như tiếng đàn, dạo lên một khúc nhạc thật cô quạnh.

Nếu ngươi từng đứng dưới cơn mưa như vậy, ngươi sẽ hiểu một căn phòng ấm cúng có giá trị như thế nào.

Phòng không quá nhỏ, không quá lớn, vừa vặn có một cái giường.

Kiếm Vô Song không nằm trên giường.

Kiếm Vô Song tuy không phải là kiếm, nhưng y giống như một thanh kiếm, vừa thẳng vừa sắc, đụng vào là chảy máu.

Chiếc ghế khá êm, tuỳ tuỳ tiện tiện ngồi thế nào cũng cảm thấy dễ chịu, y ngồi trên ghế lại giống như ngồi trên bàn chông.

Dường như mẫu người của y sinh ra không phải để hưởng thụ.

Thanh kiếm y quý hơn sinh mạng đặt ở trên bàn, bên cạnh ly rượu.

Rượu là Trúc Diệp Thanh thượng hạng, đồ ăn cũng rất đa dạng.

Y bình thường rất đơn giản trong chuyện ăn uống, nhưng đối mặt với đối thủ như Nam Cung Vô Khuyết, y quyết định phải bảo trì đựơc sức lực một cách tốt nhất.

Nổi tiếng nhất Ngọc Hoa lầu là Ngọc Hoa cô nương, đệ nhất danh kỹ trong vòng một ngàn dặm quanh đó.

Có người nói, dù chỉ ngồi ngắm Ngọc Hoa cô nương gảy đàn một tối, cho dù bỏ ra vạn lạng cũng không đáng tiếc.

Thật ra, giá trị chân chính của một thứ, không phải nằm ở bản thân thứ đó, mà ở sự khó khăn khi đạt được.

Nếu không phải vậy, kỹ nữ nơi Ngọc Hoa lầu tối thiểu cũng có ba mươi bảy người, chưa chắc tất cả đã kém Ngọc Hoa, tại sao ai đến đây cũng nhất định phải tìm Ngọc Hoa?.

Hiện tại Ngọc Hoa không gảy đàn.

Nàng chỉ ngồi đối diện với Kiếm Vô Song, nhìn y ăn uống.

Y ăn rất từ tốn, cẩn thận. Ly ruợu trước thanh kiếm chưa cạn, ly rượu trước mặt y đã cạn không ngừng.

Suốt một canh giờ, không ai lên tiếng. Ngọc Hoa đối với gã thanh niên này cũng cảm thấy có điểm gì đó rất đặc biệt.

Nhưng gã thanh niên này lại có vẻ như không muốn nói chuyện,Vì vậy mà nàng ngồi suốt buổi tối chỉ để nhìn hắn. Muốn nam nhân mở miệng, nàng tự tin cũng có hơn một trăm lẻ tám cách, nàng đang chọn cách hữu hiệu nhất.

Da mặt y rốt lại cũng không dày lắm, vì vậy mà y đã mở miệng: “Cô nhìn cái gì?”.

Ngọc Hoa mắt vẫn không rời khỏi y, đáp: “Em không phải đang nhìn cái gì, mà là đang nhìn anh”.

Câu trả lời rất hay, Kiếm Vô Song liền đặt chiếc ly không xuống, lắng nghe.

Ngọc Hoa lại nói: “Có thật anh không có bệnh không?”.

Y hỏi: “Cô trông tôi có giống bị bệnh không?”.

Ngọc Hoa nói: “Nếu anh không bệnh, tại sao lại rót rượu cho kiếm?”.

Kiếm Vô Song đưa tay vuốt nhẹ lên thanh kiếm, đáp: “Nó là bằng hữu của ta”.

Lời nói của y rất nghiêm túc, hoàn toàn không có ý gì đùa cợt. Xem ra trong mắt của y, thanh kiếm đó còn hơn đại đa số người trong thiên hạ.

Ngọc Hoa mở mắt còn to hơn lúc nãy: “Bằng hữu? Anh coi kiếm là bằng hữu?”.

Kiếm Vô Song hỏi: “Kiếm có biết nói dối không?”.

Ngọc Hoa lắc đầu: “Không”.

Kiếm Vô Song lại hỏi: “Kiếm có biết bán đứng bằng hữu không?”.

Ngọc Hoa đáp: “Hình như cũng không”.

Nàng cuối cùng đã hiểu: “Vì kiếm không biết bán đứng bằng hữu, cũng không biết lừa dối người, nên kiếm mới là bằng hữu của anh?”.

Kiếm Vô Song gật đầu.

Ngọc Hoa lại nói: “Nhưng có một điểm bất tiện”.

Y hỏi: “Điểm gì?”.

Ngọc Hoa cười: “Kiếm không biết uống rượu”.

Kiếm Vô Song cầm chiếc ly phía thanh kiếm lên uống cạn: “Ta biết”.

Ngọc Hoa bật cười: “Nguyên lai anh là một tửu qủy”.

Kiếm Vô Song lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cô nên đi đi cho mau”.

Ngọc Hoa ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Kiếm Vô Song đáp: “Vì không những ta là một tửu quỷ, ta còn là một sắc quỷ nữa”.

Y đưa mắt lừ lừ nhìn cô ta: “Cô không sợ sắc quỷ chứ”.

Ngọc Hoa cười khúc khích: “Em sợ”.

Quả thật nàng sợ, sợ đến mức ngã vào lòng y.

Nếu có một cô gái vừa mềm mại vừa nóng bỏng đang nằm trong lòng ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?. Cho dù làm thế nào, cũng nhất định không thể đẩy nàng ra.

Nếu ngươi đẩy nàng ra, không những ngươi là tên ngốc, mà còn là một con lừa.

Kiếm Vô Song không phải tên ngốc, cũng không phải con lừa. Không những thế, y còn là một thanh niên cường tráng, lại chưa từng tiếp xúc với nữ nhân.

Y tính ra tuy không phải mỹ nam tử, những mặt mũi cũng không quá khó coi. Bất quá y đối với kiếm có lòng kiên định phi thường, vì vậy mà y không có thời gian cho những việc đại loại như vậy.

Y chỉ muốn doạ cho Ngọc Hoa bỏ đi. Có điều lửa càng muốn dập thì lại càng bùng lên.

Cuộc sống nếu không có những việc không giống với ý mình, thì còn có ý nghĩa gì chứ?.

Tim y lúc này đã đập nhanh hơn trước không biết bao nhiêu lần, cổ họng cũng trở nên khô khốc. Y cười không được , mà khóc cũng không ra tiếng, hai tay lại như thừa thãi không biết phải đặt vào đâu mới đúng.

May mà Ngọc Hoa đã giúp y đặt đúng chỗ, đặt đúng chỗ mà cả người chết cũng chết không nổi, người sống lại muốn chết đi được.

Rốt lại y cũng là một nam nhân, huống hồ khi có rượu vào thì một nửa nam nhân cũng đủ rồi.

Ngoài lầu mưa vẫn rơi không ngớt, trong phòng mới chỉ bắt đầu.

* * *

Ngày mười ba tháng giêng cuối cùng cũng đã tới.

Mưa cho dù dai dẳng đến đâu cũng đã tạnh.

Kiếm Vô Song đã tỉnh dậy, Ngọc Hoa vẫn đang ngủ.

Nằm trong lòng y, nàng không giống một danh kỹ, bất quá chỉ như một cô gái nhỏ thế thôi.

Y khe khẽ ngồi dậy mặc đồ, rồi cầm kiếm định đi.

Ra đến cửa y vẫn không quên quay đầu nhìn lại nàng thêm một chút. Y lại thấy nàng đang nhìn mình.

Nàng không hỏi gì, chỉ dùng ánh mắt chứa nhu tình vô hạn, dịu dàng nói với y: “Anh đi à”.

Y đột nhiên cảm thấy một cảm giác dịu ngọt trong lòng, liền bước lại khẽ hôn lên trán nàng, thì thầm: “Ta sẽ quay lại”.

Khi y quay lại, có lẽ sẽ trở thành một con người thật sự vô song, cũng có thể chỉ là một tên vô dụng. Nhưng dù thế nào, y cũng muốn quay lại tìm nàng.

Mặt trời đã lên, thời tiết khô ráo. Xem ra quả thật thích hợp cho một ngày quyết đấu.

Thể lực của y qua một đêm không những không hao mòn, mà còn có cảm giác sung mãn hơn hẳn.

Y nâng thanh kiếm lên, thì thầm: “Một trận nữa thôi”.

Xem ra ngày hôm nay vô luận đối thủ là ai, y cũng có niềm tin tất thắng.

* * *

Cửa lớn của Nam Cung sơn trang mở rộng như chưa đóng bao giờ.

Một gia đinh đang cầm chổi quét cổng, một gia đinh khác tưới cây hai bên cửa.

Sinh hoạt trong trang không có gì thay đổi. Gia đinh vẫn làm những công việc ngày thường.

Thiếu trang chủ của họ hôm nay phải quyết đấu với Kiếm Vô Song, nhưng họ không hề coi đó là chuyện quan trọng.

Chỉ vì thiếu trang chủ của họ, vĩnh viễn là bất bại.

Những người đã gặp qua Nam Cung Vô Khuyết, có người nói y là đệ nhất mỹ nam tử, có người nói y là tuyệt thế kiếm thủ, có người lại nói y cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông. Nhưng không ai có thể nói hết khí chất của y, một con người vô khuyết.

Lúc Kiếm Vô Song được gia đinh dẫn vào, Nam Cung Vô Khuyết đang ngồi uống trà.

Y mặc bộ đồ bằng vải sang trọng, cắt may rất vừa vặn với thân hình. Những ngón tay dài và mảnh đang nâng ly trà bằng bạch ngọc, tuy có vẻ hời hợt, nhưng tin rằng khi cầm kiếm thì khó ai có thể làm y rời tay.

Khuôn mặt y có hơi trắng xanh, như các thế gia công tử thông thường, ánh mắt lại rất kiên định, nhìn thấy Kiếm Vô Song đến, y chỉ nói mấy tiếng: “Ta đang đợi các hạ”.

Sân rộng lát gạch hoa cương, được quét dọn sạch sẽ, chỉ có hai người, Kiếm Vô Song và Nam Cung Vô Khuyết.

Đứng trước một đối thủ như Nam Cung Vô Khuyết, Kiếm Vô Song cũng không khỏi cảm thấy khẩn trương, nhưng y ngay cả một cử động nhỏ cũng không có.

Bởi y cảm thấy vị thiếu gia quyền quý này, không phải chỉ biết hưởng thụ, mà kiếm pháp còn cao hơn y tưởng.

Nhưng từ xưa đến nay, y vốn chưa từng nghi ngờ về kiếm pháp của mình, hơn nữa kiếm còn là bằng hữu của y. Vì vậy mà y không thể bại.

Kiếm của Nam Cung Vô Khuyết đã xuất, thế đâm không nhanh cũng không hiểm, như tuỳ tuỳ tiện tiện đưa ra.

Kiếm Vô Song không dám lơ là, gạt ngang thanh kiếm của mình lên trên.

Nam Cung Vô Khuyết liền biến chiêu, công vào vai phải của Kiếm Vô Song.

Y cũng không chậm hơn, kiếm khoanh thành một vòng tròn, đã đỡ được chiêu kiếm vừa rồi của Nam Cung Vô Khuyết.

Hai người cứ thế biến chiên mười mấy lần, thuỷ chung kiếm vẫn chưa chạm kiếm.

Người ngoài nhìn vào có thể tưởng như hai người đang luyện kiếm, chỉ có người trong cuộc thần sắc ngưng đọng, chớp mắt cũng không dám.

Đột nhiên kiếm của Nam Cung Vô Khuyết rung lên như long ngâm, liên tiếp chia ra đánh vào bốn đại huyệt trên người Kiếm Vô Song.

Ánh kiếm như ánh chớp, dù không đồng thời đánh nhưng bốn tia kiếm lại như đến cùng lúc.

Dĩ tĩnh chế tĩnh, dĩ động chế động. Kiếm Vô Song cũng ngay tức khắc lấy công làm thủ, chỉ một chiêu bức đến cổ họng Nam Cung Vô Khuyết.

Nam Cung Vô Khuyết không những không lùi lại, chỉ lách sang một bên, kiếm vẫn đánh tới.

Kiếm chiêu liên miên bất tận, biến hoá vô cùng. Hai kiếm như hai dòng nước, lúc nhu hoà, lúc ào ạt.
* * *
-Hai người không biết đã đánh bao nhiêu chiêu, phảng phất như đã vượt qua khỏi không gian và thời gian.

-Thật vậy sao?

-Đúng vậy. Hai người đó giống như sinh ra là để gắn chặt với kiếm, kiếm trong tay họ đã vượt khỏi sự tưởng tượng của người thường.  Nếu không tận mắt chứng kiến cũng khó mà tin được.

-Vậy sau đó thắng bại thế nào?

-Không có thắng bại.

-Không có? Tại sao lại không có?

-Bởi vì đúng vào lúc quan trọng nhất, kiếm của Kiếm Vô Song đột ngột bị gãy.

-…

-Ngươi không ngạc nhiên sao?

-Kiếm của y đương nhiên không thể bằng được bảo kiếm của Nam Cung Vô Khuyết, có gãy cũng không ngạc nhiên.

-Nam Cung Vô Khuyết cũng nghĩ vậy, nên y nói trận đấu đó bọn họ đã hoà.

-Kiếm Vô Song đồng ý?

-Y không đồng ý. Sau khi nói xong ba tiếng, y lập tức quay đi.

-Ba tiếng nào?

-“Ta đã bại”.

* * *
Kiếm Vô Song đã bại.

Chỉ có Kiếm Vô Song mới biết, kiếm của y không phải không bằng kiếm của Nam Cung Vô Khuyết. Thế mà kiếm của y lại khơi khơi gãy như thế.

Cho nên y thừa nhận mình đã bại.

Thanh kiếm y coi như bằng hữu duy nhất, đúng vào lúc cần thiết nhất, lại bán đứng y.

Một người bị bằng hữu duy nhất của mình bán đứng, sẽ có tư vị gì?

Phẫn nộ? Thống hận? Oán ghét? Than trách?

Hay… không có cảm giác gì?

Không có cảm giác gì thường thường là cảm giác bi thảm nhất. Y mang sự bi thảm đó bỏ chạy khỏi Nam Cung sơn trang, cắm đầu chạy không nhìn lại. Thanh kiếm của y không rõ đã để lại ở Nam Cung sơn trang hay bị vứt lại đâu đó dọc đường.

Y chạy, chạy thật lâu, chạy cho đến lúc sức lực cạn kiệt mới ngã xuống. Kiếm Vô Song hiện tại chỉ như một con chó hoang bị đánh, bò lăn dưới đất không đứng dậy nổi.

Nước mắt nước mũi của y chảy ra không ngừng,

Nước mắt, nước mũi trộn lẫn với bùn đất, chui vào miệng, vào mũi y, làm y cong người lên nôn lấy nôn để.

Bao nhiêu đồ ăn tối qua đã tiêu hoá hết, chỉ còn nước đắng bị y nôn ra hết. Nỗi thống khổ trong lòng y lại vĩnh viễn khắc vào trong lòng, không cách nào trục bỏ.

Y muốn gào lên thật to, nhưng cổ họng như bị tắc lại, kêu không thành tiếng, chỉ nghe thanh âm như quỷ khóc.

Bại không đáng sợ, đáng sợ là bị bằng hữu phản bội.

Người với kiếm nếu là bằng hữu, có thể giết địch, nhưng nếu bị kiếm phản bội, chỉ có thể giết một loại người.

Giết chính mình.

Vì vậy mà Kiếm Vô Song đã chết.

* * *

Tên của y là gì, không ai biết. Nhưng y tự xưng là Đao Vô Địch.

Không ai biết y thật ra từ đâu đến, gia thế, sư thừa thế nào? Y tịnh không nói với ai, cũng không muốn ai hỏi y chuyện đó. Y giống như tuỳ tiện từ một nơi nào đó, bỗng nhiên xuất hiện.

Đặc điểm lớn nhất của y, là y chỉ tìm những kiếm thủ để thách đấu. Thất đại kiếm thủ đương thời đều bị y đánh bại chỉ trong vòng mười chiêu.

Người trong giang hồ nói đao pháp của y so với kiếm pháp của Kiếm Vô Song năm xưa còn mạnh hơn gấp bội.

Nam Cung Vô Khuyết là trang chủ Nam Cung thế gia, nghe nói kiếm pháp tuyệt đối không dưới thất đại kiếm khách, năm xưa lại đánh bại kiếm thủ nổi danh trong giang hồ là Kiếm Vô Song, từ đó Nam Cung sơn trang càng thêm lừng lẫy.

Mục tiêu của Đao Vô Địch là đánh bại tất cả các kiếm thủ trong thiên hạ. Vì vậy thư thách đấu đã được gửi đến Nam Cung sơn trang.

“Chính ngọ, mười ba tháng giêng.

-Đao Vô Địch-”

Chiến thư đã gửi tới, Nam Cung Vô Khuyết cũng đã nhận lời.

* * *

Mười ba tháng giêng. Thời tiết lạnh, sắc trời cũng hơi u ám.

Nam Cung Vô Khuyết lại cảm thấy rất dễ chịu, y thả lỏng người trên trường kỷ, một tay cầm ly, một tay cầm bình rượu.

Rượu rất cũ, y phục lại rất mới.

Trên đời có rất nhiều chuyện trái ngược như vậy, không có gì là tuyệt đối, chỉ tuỳ thuộc vào từng thời điểm mà đánh giá một sự vật tốt hay xấu.

Nam Cung Vô Khuyết đưa ly lên, trầm ngâm nhìn bàn tay mình.

Mấy năm nay bàn tay y cầm ly chỉ sợ còn nhiều hơn cầm kiếm, thời gian y dành cho nữ nhân có thể hơn hẳn thời gian luỵên kiếm, vì vậy mà cũng không ít người cảm thấy y giống như thanh kiếm rỉ sét, chỉ có thể xắt thịt.

Nhưng y lại không lấy thế làm bất mãn, bởi Nam Cung sơn trang vĩnh viễn là hình tượng bất khả xâm phạm trong lòng người giang hồ. Ý nghĩ đó đã mọc rễ trong lòng họ, vì vậy ngay cả một chút bất kính với người trong trang cũng không có, chứ đừng nói đến vịêc có người khơi khơi thách đấu với vị trang chủ của Nam Cung sơn trang đó.

Thế mà lại có một kẻ từ đâu xuất hiện, ngạo mạn gửi thư thách đấu. Lời lẽ trong thư không khác gì so với chiến thư của Kiếm Vô Song năm xưa. Nam Cung Vô Khuyết rất có hứng thú, muốn xem kẻ thách đấu lần này là người như thế nào.
Huống hồ trong lòng của y, cũng chưa phải đã quên mất cách cầm kiếm. Thời gian không bào mòn kiếm pháp của y, chỉ làm tăng thêm tịch mịch.
Nếu ngươi có thể luyện thành võ công tuyệt thế, thì cái ngươi nhận được không phải là danh vọng, là tài phú, mà là tịch mịch.

Không có bằng hữu và không có đối thủ đều là những chuỵên không thể nào chịu được. Vì vậy một người khi đã đặt chân lên đỉnh cao rồi, thường thường đều mong có một lúc nào đó mình sẽ bị đánh bại. Để rồi người đánh bại mình đó, đến một lúc nào khác cũng sẽ bị một người khác nữa đánh bại.

Giang hồ chính là như vậy. Chỉ cần người đặt một chân vào giang hồ, thì ngươi vĩnh viễn là người giang hồ. Những người chưa từng nếm trải chuyện đó đều mong muốn có ngày mình sẽ được như họ, nhưng giang hồ nhân thực chất thế nào, chỉ có chính họ mới biết được.

Y không phải chờ lâu lắm, Đao Vô Địch đã đến.

Dường như luyến tiếc với ly rượu, Nam Cung Vô Khuyết chậm rãi uống cạn mới đặt xuống, cầm thanh kiếm nạm ngọc bước ra.

Đao Vô Địch không giống với sự tưởng tượng của Nam Cung Vô Khuyết. Y không có ngạo khí như Kiếm Vô Song năm xưa, nhưng thâm trầm lãnh đạm hơn.

Đao để ngoài vỏ không phải là lưỡi đao đáng sợ. Đao chỉ đáng sợ khi nó còn nằm trong vỏ, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời vỏ mà nằm ở cổ họng ngươi.

Khuôn mặt của Đao Vô Địch không ít sẹo, cơ hồ bị rạch nát tới mức không còn nhìn rõ khuôn mặt thật của y, cho dù y có biểu cảm gì cũng khó mà nhận ra được.
May mà y quyết đấu bằng đao, không phải bằng diện mạo.
Đao pháp của Đao Vô Địch cũng giống như con người y, trầm tĩnh, vững chắc.

Mỗi khi kiếm của Nam Cung Vô Khuyết gần tới người Đao Vô Địch liền bị cản lại. Tựa hồ như đao của y tạo thành bức tường bao quanh người.

Đao Vô Địch đã nghe không ít về Nam Cung Vô Khuyết, nhưng bây giờ y mới biết kiếm pháp của Nam Cung Vô Khuyết cao không tưởng được.

Y không hề bị đắm chìm trong tửu sắc, kiếm pháp của y so với trước đây đã mạnh hơn rất nhiều. Mạnh đến nỗi từ đầu đến cuối, Đao Vô Địch không cách nào phản công được, chỉ có thể thủ liên tục.

Kiếm của Nam Cung Vô Khuyết bất ngờ rung lên, như luồng sáng bạc lách qua lưới đao  của Đao Vô Địch, bắn thẳng vào ngực y.

Đây chính là chiêu năm xưa Nam Cung Vô Khuyết dùng để chấn gãy thanh kiếm của Kiếm Vô Song.

Khi đó Kiếm Vô Song chỉ kịp đâm kiếm thẳng vào mũi kiếm của Nam Cung Vô Khuyết, hai đầu kiếm vừa chạm nhau, kiếm của Kiếm Vô Song đã gãy đôi.
Nếu năm đó kiếm của Kiếm Vô Song không gãy, thắng bại khó mà nói trước được. Cho dù Nam Cung Vô Khuyết có thắng, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Mấy năm nay kiếm pháp của Nam Cung Vô Khuyết đã mạnh hơn xưa rất nhiều, uy lực chiêu đó càng không thể đo lường được. Y tin chắc kiếm này nhất định đắc thủ, Đao Vô Địch chỉ có nước bại.

Đúng vào lúc không tưởng nhất, mũi đao đã đâm trúng mũi kiếm. Kiếm của Nam Cung Vô Khuyết tuy không gãy nhưng bị bật ra. Trong sát na đó, mũi đao đã chạm vào cổ Nam Cung Vô Khuyết.

Nam Cung Vô Khuyết vừa cảm thấy cái lạnh của đao lướt trên da mình, lưỡi đao đã nằm trong vỏ. Nhưng cái lạnh đó tuyệt đối không bằng cảm giác khi y nhận ra chiêu Đao Vô Địch sử ra vừa rồi chính là chiêu mà năm xưa Kiếm Vô Song cũng từng dùng.

Nam Cung Vô Khuyết bàng hoàng kêu lên: “Ngươi…chính là Kiếm Vô Song”.

Không sai. Đao Vô Địch cũng chính là Kiếm Vô Song. Chiêu vừa rồi không phải đao pháp mà chính là kiếm pháp, hoàn thành nốt nửa chiêu kiếm năm xưa của Kiếm Vô Song chưa kịp tung ra.

Giọng nói của Đao Vô Địch không dấu được run rẩy: “Không phải, ta là Đao Vô Địch, Kiếm Vô Song đã chết rồi”.

Nam Cung Vô Khuyết nhìn Đao Vô Địch, từ tốn nói: “Ngươi khác xưa nhiều quá”.

Thời gian tuy có thể làm biến đổi con người, nhưng thống khổ mới có thể huỷ hoại hắn, huỷ hoại một cách sâu sắc và đáng sợ.
 
Đao Vô Địch quát lên: “Không phải, ta không phải”.

Y không đợi Nam Cung Vô Khuyết nói, đã quay người bỏ chạy.

Lần thứ hai y chạy khỏi Nam Cung sơn trang. Lần trước y thất bại, lần này y chiến thắng, nhưng hai lần đều không có sự khác biệt, vẫn nỗi thống khổ đó, vẫn sự đau đớn đó bám dính lấy con người y, khiến y vĩnh viễn không ngoi lên được.

* * *

Mưa bắt đầu nặng hạt, nhanh chóng chuyển thành một cơn mưa rào.

Mưa không những có thể tưới lên vạn vật, còn có thể quét sạch bụi bặm của một ngày, khiến cho không gian như được thanh tẩy.

Nhưng mưa vào mùa đông chỉ giống như những viên đá đập vào người, hay lưỡi đao chém xuống thớt, đau buốt bên ngoài, lạnh đến tận trong tim.

Đao Vô Địch, Kiếm Vô Song, y đều không phải. Y chỉ giống như một kẻ lạc phách quỳ dưới mưa, từ từ gặm nhấm nỗi đau.

Không ai biết được y đang nghĩ gì, cũng không ai có thể biết được y cảm thấy gì.

-“Ta biết, ta biết ngươi đang nghĩ gì”.

Thanh âm của một nữ nhân, giọng nghe êm êm như tiếng nhạc, giữa tiếng mưa rào lại khiến người ta như ấm lại.

Y ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của nàng. Cái ánh mắt mà trong bao nhiêu năm qua, y vẫn không quên được.

Cái đêm nóng bỏng đó tại Ngọc Hoa lầu.

Ngọc Hoa.

Nữ nhân đó chính là Ngọc Hoa.

Trên đời có một loại người vĩnh viễn không bao giờ mang dấu ấn tuổi tác, nàng chính là một trong số đó.

Vẫn giọng nói ngọt ngào đó, vẫn ánh mắt trong như nước hồ thu, vẫn dáng người thon thon mà quyến rũ đó. Bất quá, vị thế của hai người có sự khác biệt lớn. Nàng đứng trên lầu, còn y đang quỳ dưới dưới mưa.

Trong lúc hoảng loạn, y lại tình cờ chạy về Ngọc Hoa lầu. Có phải vì trong lòng y vẫn không quên được nàng?

Ngọc Hoa nhìn y, ánh mắt như thương hại, lại như diễu cợt: “Ngươi tuy thay đổi rất nhiều, nhưng ta vẫn nhìn ra ngươi là Kiếm Vô Song”.

Nàng ngừng lại một chút như để dò phản ứng của hắn. Chỉ thấy hắn như đã bị đóng đinh xuống đất, không có biểu cảm gì.

Nàng lại nói tiếp: “Ta còn biết ngươi vừa đánh bại Nam Cung Vô Khuyết”.

Ánh mắt của y chợt có một tia ánh sáng yếu ớt.

“Nhưng ngươi bại rồi. Bại một cách trịêt để”.

“Ngươi không bại dưới tay Nam Cung Vô Khuyết, mà bại dưới tay chính mình”.

“Ngươi đổi tên là Đao Vô Địch, bỏ kiếm dùng đao, tưởng rằng có thể xoá đi nỗi đau bị kiếm bán đứng. Ngươi tưởng ngươi có thể quên đi chuyện đó hay sao?”.

“Năm xưa ngươi bị kiếm phản bội, nhưng hôm nay ngươi lại nhờ kiếm pháp mà chiến thắng”

Đó có thể là tấu xảo, cũng có thể là bi ai.

Những câu nói của nàng như những ngọn roi quất lên mình y, làm y cúi xuống nôn thốc nôn tháo.

Nữ nhân tại sao tuỳ thời tuỳ lúc đều có thể tìm ra những câu nói khiến cho người khác phải đau lòng đến chết đi được?

Nàng phảng phất như đang ngắm nhìn nỗi thống khổ của y, dường như còn cảm thấy chưa đủ: “Nhưng có một điều ngươi không biết, kiếm không phản bội ngươi, mà là ngươi phản bội kiếm”.

Câu nói như ngọn roi cuối cùng, quật thẳng vào tâm khảm của y, phá tan lớp vỏ bọc bên ngoài, làm cơ thể y rung lên.

Nàng lại tỏ ra rất phấn khích, nói lớn: “Ngươi có bao giờ nghĩ, thanh kiếm của ngươi sao lại gãy không?”.

Câu nói này đề tỉnh y. Y đột nhiên nhận ra từ sau lần đó, y tự ép mình không nghĩ đến kiếm nữa.

Ngọc Hoa không cần y trả lời, đã nói tiếp: “Là ta làm nó gãy”.

Năm tiếng còn hơn năm quả chuỳ đập mạnh vào ngực y, y vụt ngẩng đầu lên.

Những lời tiếp theo y nghe không sót tiếng nào: “Trong lúc ngươi ngủ, ta chỉ cần thêm cho nó một vết nứt, đến lúc giao đấu, tự nhiên kiếm của ngươi sẽ..”

Nàng không thể nói tiếp, vì tay của y tát vào mặt nàng.

Cái tát không chỉ mạnh, mà còn chất chứa cả nỗi phẫn nộ suốt từng đó năm trời của y. Chính căm hận đã tiếp thêm sức mạnh, khiến y gần gục ngã lại có thể đứng dậy.

Một bên má nàng hằn lên vết năm ngón tay tím bầm, nhưng không thể ngăn được nàng nói tiếp.

Một nữ nhân mà đã muốn nói, cho dù trời có sập xuống cũng không ngăn lại được.

“Ngươi đánh ta? Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta? Sao ngươi không xem lại bản thân mình?”- Giọng của nàng gần như rít lên: “Ngươi nói kiếm là bằng hữu của ngươi, nhưng thanh kiếm bị nứt ngươi có biết không? Trong bao nhiêu năm, ngươi có bao giờ cho rằng ngươi có lỗi không? Ngươi đã bao giờ nghĩ về nó chưa? Là kiếm phản bội ngươi hay ngươi phản bội nó?”.

Nàng nói, nói rất nhiều, bao nhiêu lời có thể thoá mạ, nàng đều nói ra hết. Nhưng y không còn nghe thấy gì nữa, không nghe thấy gì.

Xót xa, đau đơn, bi phẫn, thống hận, căm hờn. Những thứ đó như những con rắn độc đang cắn xé trái tim y.

Nếu y có thể đứng dậy, có thể sẽ lại trở thành Kiếm Vô Song như trước, nhưng nếu không thể, y chỉ còn một con đường.

Đường chết.

* * *

Có một người đã nói:

“Kiếm, cũng giống như đàn bà vậy, mình muốn nó phục tùng mình, mình phải nhất định toàn tâm toàn ý với nó, nếu không nó sẽ bán đứng mình. Một người bị đàn bà bán đứng hai trăm lần rồi, còn có thể tìm người đàn bà thứ hai trăm lẻ một, nhưng y bị kiếm bán đứng một lần, là chỉ có nước chết!”

Thật ra, bị nữ nhân bán đứng hay bị kiếm bán đứng đều bi thảm như nhau, có thể khiến ta vạn kiếp bất phục.

Câu truyện này chỉ muốn nói lên một điều: Kiếm không biết phản bội người, chỉ có người mới có thể phản bội lại kiếm.

Vì vậy, trước khi ngươi oán trách một thứ gì, hãy tự hỏi xem mình đối với nó có thật sự hết lòng chưa.